Trên đỉnh núi, mọi ánh mắt đều đổ dồn về bóng người trẻ tuổi đang chầm chậm bước ra, tất cả ánh mắt đều có vẻ kỳ lạ. Những cuộc chiến đấu trước đó cũng đã chứng minh thực lực hơn người của Lâm Động. Tuy thực lực bề ngoài của hắn nhìn chỉ là Tứ Nguyên Niết Bàn, nhưng ai cũng biết, lực chiến đấu của hắn đã vượt xa đẳng cấp ấy.
Thậm chí, bọn họ còn nghĩ Lâm Động đã có tư cách sánh ngang với Tần Thiên!
Nhưng cục diện lúc này, ngay cả Tần Thiên cũng thảm bại, lẽ nào Lâm Động lại có khả năng cứu vãn tình hình sao?
- Lâm Động?
Tào Vũ cúi đầu nhìn Lâm Động, khóe miệng cong lên, khẽ cười nói:
- Ta đã từng quan sát những cuộc chiến của ngươi, đúng là không tệ, nhưng vẫn chưa giao chiến được với ta đâu! Nếu có thì có lẽ không phải chuyện gì tốt đâu!
Lâm Động cười nói:
- Không thử thì sao biết được, có phải không?
- Chỉ sợ thử thôi cũng không giữ được mạng!
Tào Vũ cười.
- Tào đại ca, việc gì phải phí lời với hắn, chỉ là một Tứ Nguyên Niết Bàn cũng dám ra oai. Để đệ!
Nam tử vẻ mặt nữ tính bên cạnh Tào Vũ nhìn Lâm Động, cười quái dị, nói.
- Để ta!
Tào Vũ xua tay, ánh mắt hắn dừng lại trên người Lâm Động, nói:
- Hắn không đơn giản như bề ngoài đâu, coi thường hắn sẽ thiệt thòi lớn đấy!
- Ồ?
Nam tử kia nhướng mày, hiển nhiên không tin lời nói đó. Có lẽ hắn không được coi là nhân vật kiệt xuất trong Tây Huyền Vực, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-dong-can-khon/710753/chuong-629.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.