Đêm dần về khuya, trong không gian vẫn còn đọng lại dư âm của luồng năng lượng cuồng bạo khiến những kẻ quan sát nơi đây trong bóng tối phải thầm kinh hãi.
Phía Bắc tòa thành, trên một ngọn tháp cao, một vài thân ảnh đang đứng đó nhìn về hướng vừa nổ ra trận đại chiến, trong mắt là thần thái không thể nói rõ.
- Thật thú vị, thực lực của hắn cũng không tệ!
Đứng đầu những người đó là một nam tử vẻ mặt tuấn dật, y phục trắng tựa ánh trăng, hắn thu ánh mắt lại, khóe miệng vẽ lên nụ cười thích thú.
- Tuy ta tiếp xúc với hắn không nhiều, nhưng ta biết hắn không phải loại người chịu đứng dưới kẻ khác. Vương triều Phong Vân muốn thu nạp hắn, kết cục như vậy là khó tránh!
Phía sau nam tử bạch y là một dáng người yểu điệu với y phục trắng như tuyết, chính là Mộc Hàn Nguyệt mà Lâm Động đã từng gặp.
Lúc này nàng ta cũng thu ánh mắt về, trong mắt vẫn đọng lại chút chấn động chưa dứt. Rõ ràng trận đại chiến vừa rồi đã vượt quá dự liệu của nàng ta.
- Không dễ lôi kéo sao? Ba người bọn Lâm Động ta thấy đều không phải loại đơn giản. Nếu lôi kéo được thì sẽ là trợ lực không nhỏ cho bọn chúng ta.
Nam tử kia nói.
- Khó lắm!
Mộc Hàn Nguyệt lắc đầu, nhìn về hướng La Thông chạy trốn, nàng ta khẽ nói:
- Hành động của La Thông chính là vết xe đổ. Sở dĩ Lâm Động ra tay động thủ thật ra cũng là muốn thể hiện cho bọn chúng ta thấy suy nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-dong-can-khon/710691/chuong-567.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.