Trong rừng là một bãi chiến trường đổ nát. Bốn gã cường giả của Vương triều Phong Vân khí tức gần như tắt hẳn. Lâm Động cũng không quan tâm đến bọn chúng, hắn chỉ nhìn về hướng Nghiêm Mạch bỏ chạy. Tuy rằng hiện giờ hắn không sợ cái gọi là Vương triều Siêu cấp gì đó nữa, nhưng hắn cũng không muốn gặp rắc rối không cần thiết. Vì thế hắn không muốn để có kẻ sống sót đi báo tin như vậy.
- Lâm Động huynh đệ, thực lực của Nghiêm Mạch không hề yếu, hơn nữa thủ đoạn vô số, nếu để một mình Lâm Điêu huynh đệ đuổi theo thì…
Tô Khôi rõ ràng cũng hiểu ý đồ của Lâm Động, thấp giọng nói.
Lâm Động cười xua tay. Bất luận Nghiêm Mạch có thủ đoạn gì, nếu như Tiểu điêu đã ra tay thì cũng không có bất cứ thứ gì có thể qua mặt được hắn cả.
Tiểu Viêm lúc này cũng đã thu thiết côn lại, thân hình to lớn đáp xuống bên cạnh Lâm Động, bóng người của hắn gần như bao trùm hết bọn người Tô Khôi khiến bọn họ có cảm giác như bị tảng đá đè lên ngực. Thủ đoạn cường hãn của Tiểu Viêm vừa rồi hiển nhiên đã khiến bọn họ có chút lo sợ.
Tô Khôi lén liếc mắt nhìn Tiểu Viêm một cái, gương mặt đầy hung hãn ban nãy, bây giờ lại có nụ cười hiền hòa hoàn toàn khác biệt.
Tô Khôi cười khổ trong lòng, thầm đánh giá ba người Lâm Động là vô cùng cổ quái thần bí.
Bọn Lâm Động không phải đợi lâu, khoảng vài phút sau, từ xa có âm thanh xé gió vang lên, rồi một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-dong-can-khon/710682/chuong-558.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.