Phía trên Lôi Hải, thanh quang tràn ngập, một đạo thân ảnh lơ lửng bên trong đó. Hàng loạt những tia sấm sét bắn xuống từ tầng mây đen. Nhưng trong phạm vi mười trượng quanh thân ảnh đó lại là vùng không gian trống không tĩnh lặng, tựa hồ như đến sấm sét cũng không dám tới gần.
Thanh Trĩ chắp tay sau lưng, mắt chăm chú nhìn thân ảnh trong quầng thanh quang đó, gương mặt hiện lên nụ cười tán thưởng.
Đòn công kích vừa rồi dù là người đã vượt qua Niết Bàn Kiếp lần thứ hai cũng không thể đỡ được. Nhưng Lâm Động chỉ với thực lực Nhất Nguyên Niết Bàn đã vượt qua, biểu hiện đó đã rất tốt rồi.
- Đúng là đã rất lâu rồi không thấy Thôn Phệ Tổ Phù!
Thanh Trĩ khẽ thở dài, lẩm bẩm với chút hoài niệm.
Phía trên Lôi Hải, Tiểu điêu nhìn Lâm Động được thanh quang bao bọc, cũng không lo lắng gì, nhìn Thanh Trĩ nói:
- Không ngờ ngươi cũng khẳng khái như vậy!
Với nhãn lực của nó đương nhiên biết truyền thừa mà Thanh Trĩ cho Lâm Động lớn mạnh đến mức nào.
- Xem ra Thiên Yêu Điêu Tộc bảo tồn cũng khá tốt. Lão tổ tông của các ngươi thủ đoạn không tệ, vào lúc đó cũng giữ lại được chủng tộc.
Thanh Trĩ nhìn Tiểu điêu, cười nói.
Nghe vậy, thần sắc tươi cười của Tiểu điêu dần biến mất, thay vào đó là sự trầm trọng hiếm thấy. Là một thành viên trong Thiên Yêu Điêu Tộc, đương nhiên nó hiểu Lão tổ tông mà Thanh Trĩ nói có nghĩa là gì.
- Năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tiểu điêu do
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-dong-can-khon/710661/chuong-537.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.