Làn sương trắng mờ ảo từ trên đỉnh núi khuếch tán ra, nhưng ánh mắt của Lâm Động lúc này lại đang ngưng thần quan sát thân ảnh từ trong làn sương trắng bước ra với những bước đi nặng nề.
Đạo nhân ảnh này vô cùng tráng kiện, làn da đen xì khiến cho hắn thoạt nhìn như một tòa thiết tháp. Chỉ đứng đó thôi, cũng xuất ra những cỗ áp lực khiến cho người khác hít thở không thông.
Toàn thân nhân ảnh, khuôn mặt của hắn, thoạt nhìn thoáng có nét hồn hậu, hơn nữa nếu như nhìn kỹ sẽ thấy khuôn mặt này lại có một vài nét tương đồng với Lâm Động.
Không khí trên đỉnh núi lúc này phảng phất như ngưng đọng lại, Lâm Động kinh ngạc đứng ở bên sườn núi nhìn thân ảnh tráng kiện kia, một thoáng sau, mới há miệng lúc này đã đắng chát ra, nói:
- Tiểu Viêm?
Đạo nhân ảnh đen xì như hắc thiết kia vừa nghe thấy cái tên ấy, hai mắt màu đen thoáng ánh lên nét hồn hậu kia bỗng sáng lên mãnh liệt. Ánh mắt của hắn nhìn không chớp mắt vào người Lâm Động, sau đó giơ cái đầu ra, há mồm tựa hồ muốn nói gì đó. Nhưng cuối cùng chỉ có những tiếng bật hơi truyền đến. Những sự kích động chỉ thoáng hiện lên trong ánh mắt của nó, đều bị Lâm Động nhìn thấy rõ ràng.
- Hắc hắc, rõ ràng đã thoát khỏi hình thú rồi!
Tiểu điêu cũng kinh ngạc nhìn Tiểu Viêm đã hoàn toàn thoát khỏi hình thú, cười nói.
Ánh mắt tò mò của Lâm Động dừng lại trên người Tiểu Viêm, sau đó nói:
- Tiểu Viêm đến giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-dong-can-khon/710607/chuong-483.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.