Thân ảnh đỏ rực đứng lặng lẽ phía sau Lâm Động, tuy không có hành động gì khác nhưng lại mơ hồ như có như không tỏa ra thứ sức mạnh khiến người ta sợ hãi.
Gian thạch thất đổ nát lúc này yên lặng như tờ, bất luận là Ma Thiết, Mạc Lăng hay cường giả Niết Bàn Cảnh kia, tất cả đều đang nhìn thân ảnh đỏ rực phía sau Lâm Động với ánh mắt kinh hoàng.
- Cường giả Niết Bàn Cảnh… bên cạnh hắn sao lại có cường giả Niết Bàn Cảnh?
Bọn Ma Thiết miệng lẩm bẩm không thể tin được. Họ chưa từng thấy bên cạnh Lâm Động có cường giả Niết Bàn Cảnh bảo vệ, hơn nữa nhìn bộ dạng của ba người Mạc Lăng hiển nhiên là bọn họ cũng không biết.
- Linh khôi, thì ra đây mới là tuyệt chiêu thật sự của ngươi.
Tên cường giả Niết Bàn Cảnh kia chầm chậm quệt vết máu nơi khóe miệng, giọng khàn đặc nói. Tầm nhìn của hắn đương nhiên vượt xa bọn Ma Thiết. Hắn có thể cảm nhận được thân ảnh đỏ rực kia không hề có chút sức sống nào, hiển nhiên đó chỉ là một loại Linh khôi.
Nhưng dù là vậy thì trái tim cường giả Niết Bàn Cảnh kia cũng không khỏi bị co rút dữ dội. Ánh mắt nhìn Huyết Linh Khôi vừa e dè vừa đầy ham muốn. Thứ tốt như thế đến hắn cũng chưa từng có.
- Linh khôi?
Nghe thế, bọn Ma Thiết sững người, rồi mới bừng tỉnh, nhìn Lâm Động với ánh mắt ngưỡng mộ. Thứ này vô cùng hiếm có, không ngờ Lâm Động lại có được. Lúc này họ cuối cùng cũng hiểu tại sao Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-dong-can-khon/710571/chuong-447.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.