Chương trước
Chương sau
Gã thanh niên áo đen chân dẫm trên cự ưng, khi cách Lâm Động khoảng gần trăm trượng liền chầm chậm ngừng lại. Hắn khẽ quay đầu, ánh mắt từ từ lướt qua trên người Lâm Động, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc vô cùng.
Hắn có thể cảm nhận được khí tức của Lâm Động là một cường giả Tạo Hình Cảnh đại thành. Cảnh giới này đối với hắn mà nói có lẽ không là gì, nhưng không biết tại sao dựa vào kinh nghiệm chiến đấu vô cùng phong phú của mình, hắn lại cảm nhận được một mùi vị nguy hiểm từ trên người đối phương.
- Hắc hắc, quả thực không ngờ rằng vẫn còn có thể gặp được đối thủ khiến ta cảm thấy nguy hiểm trên đường đi!
Thanh niên áo đen vai vác thanh thiết côn màu đen, khẽ nhếch miệng cười với Lâm Động một cái.
- Vị bằng hữu này, tại hạ tên Võ Từ. Chi bằng chúng ta đánh thử một trận, thế nào?
Nghe thấy lời nói có chút vô lý của gã thanh niên áo đen, khóe mắt Lâm Động không khỏi run rẩy đôi chút. Từ cái nhìn đầu tiên khi gặp đối phương, hắn đã biết rằng người này ắt hẳn là kẻ coi việc thi đấu như mạng sống của mình. Nhưng không ngờ rằng mới chưa được vài câu nói, hắn đã muốn động thủ với người khác như vậy. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
- Không có hứng thú!
Lâm Động lắc lắc đầu. Từ khí tức trên người của tên Võ Từ này cho thấy, hắn có lẽ là ở mức Tạo Khí Cảnh tiểu thành. Với độ tuổi này lại có thể đạt đến cảnh giới đó, hiển nhiên đối phương ở quận Đại Hoang này có lẽ cũng là người có danh tiếng hiển hách. Chỉ có điều đối với các thế lực ở nơi này hắn cũng không quá hiểu rõ, cho nên cũng không cách nào đoán ra đối phương rốt cuộc là thân phận gì.
Câu nói vừa thốt ra, Lâm Động cũng không muốn nán lại lâu hơn, xoay người nhảy lên lưng Tiểu Viêm, định rời đi.
- Ngươi ắt hẳn là cái tên Lâm Động đã đả thương lão gia hỏa Hoa Cốt của Âm Khôi Tông, đúng không?
Ngay lúc Lâm Động sắp rời đi, tên thanh niên áo đen đó khẽ nghiêng người qua, nhìn Lâm Động, cười nói.
Nghe thấy vậy, ánh mắt của Lâm Động không khỏi khẽ chùng xuống, quay đầu lại ánh mắt của chút lạnh lùng giương mắt nhìn Võ Từ, nói:
- Ngươi là người Âm Khôi Tông phái đến?
- Ha ha, cái bọn cả ngày mang theo người chết ấy còn không dám động đến ta!
Võ Từ cười lớn, trong lời nói đối với Âm Khôi Tông dường như không có vẻ kinh sợ gì.
Ánh mắt Lâm Động khẽ khựng lại, nhưng cũng không có dự định nói quá nhiều với tên này. Hắn khẽ vỗ lưng Tiểu Viêm, Tiểu Viêm liền phát ra tiếng hổ gầm nhẹ, lôi dực chấn động, chuẩn bị phóng đi.
- Này, vị bằng hữu này, nể tình mối quan hệ không tốt lành gì giữa ngươi và Âm Khôi Tông, ta nhắc nhở ngươi một câu. Nghe nói bọn chúng hiện giờ vì muốn bắt ngươi, đã sắp xếp không ít cao thủ ở Đại Hoang Cổ Bi. Ngoài ra, ngươi còn phải chú ý đến một tên biến thái của Âm Khôi Tông nữa. Nghe nói lần này hắn cũng đích thân xuất mã, xem ra là nhắm trúng ngươi rồi. Ha ha…
Chính ngay lúc Lâm Động chuẩn bị rời đi, tên Võ Từ đó đột nhiên cười lớn, một lần nữa nói.
Ánh mắt Lâm Động khẽ ngưng lại, chợt gật gật đầu. Hắn sớm đã đoán được Âm Khôi Tông sẽ sắp xếp cao thủ ở Đại Hoang Cổ Bi vây bắt hắn, có điều việc này không thể ngăn cản hắn tiến vào Đại Hoang Cổ Bi.
- Đa tạ!
Lâm Động chắp tay với Võ Từ, sau đó lôi dực Tiểu Viêm chấn động, trong một tiếng hổ gầm nhẹ, hóa thành một đạo ánh sáng lướt qua chân trời.
- Hắc hắc, người này là một đối thủ cực kỳ khá. Đợi lúc có cơ hội nhất định phải đánh với hắn một trận. Có điều cái tên biến thái của Âm Khôi Tông nghe nói cũng sẽ ra tay. Không biết rằng Lâm Động có thể sống sót trong tay hắn ta hay không.
Nhìn theo bóng dáng Lâm Động rời xa, Võ Từ không khỏi sờ sờ cằm, nói lẩm bẩm một mình.
- Có điều dũng khí của tên tiểu tử này quả không tệ. Biết rõ rằng trong Đại Hoang Cổ Bi có rất nhiều cao thủ của Âm Khôi Tông, lại vẫn còn dám tiến về đó. Ha ha, ta cũng phải nhanh chóng đi thôi, kẻo bỏ lỡ mất vở tuồng hay này.
Thanh âm vừa dứt, Võ Từ cũng cười lớn một tiếng, con chim ưng khổng lồ dưới chân cũng kêu lên một tiếng rõ to, lay động đôi cánh, nhanh chóng đuổi theo.
o0o
Đại Hoang Cổ Bi, nơi tồn tại lâu đời nhất của quận Đại Hoang, đối với di tích do Tông môn từ thời Viễn cổ truyền lại, rất nhiều người đều xem đây là sự tồn tại trong thần thoại. Người thường không thể nào tưởng tưởng được ở thời đại đó, cái tông phái này rốt cuộc là cường đại đến mức nào.
Đại Hoang Cổ Bi này không biết đã tồn tại bao nhiêu năm, nhưng phong ấn trên đó cho đến ngày nay lại vẫn không có một ai có thể phá giải nổi. Dưới cái phong ấn vô cùng cường đại đó, cho dù là cao thủ Niết Bàn Cảnh dường như đều bó tay không có cách nào. Mà đây cũng chính là nguyên nhân cuối cùng tại sao mà Đại Hoang Cổ Bi lại có thể đứng vững trên Đại Hoang Cổ Nguyên này. Bởi vì, vốn không có bất kỳ người nào có thể lay chuyển nổi cái phong ấn đó.
Mà bởi vì sự tồn tại của Đại Hoang Cổ Bi, Đại Hoang Cổ Nguyên không hề nghi ngờ gì chính là khu vực có tiếng tăm hiển hách nhất trong quận Đại Hoang, thậm chí là cả Vương triều Đại Viêm. Mỗi lần thời điểm mà phong ấn của nó yếu đi, nơi đây đều sẽ tụ tập các cao thủ và thế lực đến từ bốn phương tám hướng tiến đến.
Đây là một trận quần hùng tranh đấu thực sự!
Đối với nhân khí của Đại Hoang Cổ Nguyên, khi Lâm Động vừa đặt chân đến vùng đất này, nhìn xuống những bóng đen tấp nập giống như những con kiến trên bình nguyên đó, lúc này mới cảm nhận một cách rõ ràng rằng Đại Hoang Cổ Bi rốt cuộc có sức mê hoặc đáng sợ như thế nào.
Chốc lát lại có thân ảnh lướt qua, những người này cưỡi trên những tọa kỵ cường hãn hoặc là mang theo những Linh bảo khí thế cực mạnh, mang theo từng đạo hồng mang, lướt qua bầu trời. Khiến cho bầu trời trong xanh đột nhiên được phân cách thành từng khối lập thể nho nhỏ đẹp đẽ.
- Quả thật là náo nhiệt!
Nhìn nhân khí khủng khiếp này, Lâm Động cũng không khỏi có chút kinh ngạc. Chợt ánh mắt hắn hướng ra xa xa, nhìn về nơi Đại Hoang Cổ Nguyên. Ở đó, hắn thoáng cảm nhận được một loại ba động cực kỳ âm lãnh, nhưng lại khủng khiếp đến mức không thể hình dung không ngừng phát ra. Dưới luồng ba động đó, cho dù là Viễn Cổ Long Viên thậm chí cũng biến thành một sự tồn tại vô cùng nhỏ bé. Hiển nhiên đó chính là nơi tọa lạc của Đại Hoang Cổ Bi.
- Tông phái Viễn cổ này, cũng coi như là có chút thanh thế!
Giọng nói của tiểu điêu trong lúc này cũng đột nhiên truyền đến. Lâm Động trong thanh âm của hắn cũng nghe ra được một chút mùi vị của sự kinh ngạc.
- Loại ba động này có hiệu quả phong bế cả bầu trời. Càng tiến vào nơi sâu trong Đại Hoang Cổ Nguyên càng không thể phi hành cao được. Có điều cũng không có gì đáng ngại, ba động loại này ta có thể che chắn được!
- Ồ?
Nghe hắn nói vậy vậy, Lâm Động cũng có chút kinh ngạc. Ngay khi cảm nhận được luồng khí tức ba động đó, hắn cũng cảm nhận được một luồng áp lực muốn ép hắn rớt xuống mặt đất. Loại áp lực đó tuy rằng rất nhỏ, nhưng cho dù hắn thúc giục hết toàn bộ nguyên lực trong cơ thể, cũng không cách nào kháng cự được. Không ngờ rằng tiểu điêu lại có cách che chắn nó. Nếu nói như vậy, lại có thể có thêm một thủ đoạn bảo vệ tính mạng cho hắn.
Hiện tại hắn xuất hiện cũng không được coi là chuyện tốt đẹp gì. Nếu như đến lúc đó bị đám người Âm Khôi Tông phát hiện, e rằng sẽ không thiếu một cuộc khổ chiến. Mà nếu như tiểu điêu có thể che chắn loại áp lực này, cho dù đánh không lại hắn cũng có thể bình yên thoái lui!
- Ha ha, ngược lại trời cũng giúp chúng ta!
Lâm Động cười nhẹ một tiếng, sau đó khẽ vỗ lưng Tiểu Viêm. Tiểu Viêm liền vẫy nhẹ lôi dực, nhanh chóng lướt vào nơi sâu trong Đại Hoang Cổ Nguyên.
Có điều tuy nói tiểu điêu có thể che chắn đao động nghiêm cấm phi hành kia, nhưng Lâm Động cũng không có gióng trống khua chiêng trực tiếp bay vào. Khi hắn nhìn thấy trên bầu trời người phi hành càng lúc càng ít, hắn cũng thúc giục Tiểu Viêm hạ thân xuống, tránh gây nên sự chú ý, dẫn dụ đám người Âm Khôi Tông đến.
Hạ thân xuống đất, Lâm Động ôm Tiểu Viêm, đã biến thành thân hình của một con mèo con, vào trong lòng, trực tiếp lẫn vào trong biển người, hòa cùng đám người đó nhanh chóng tiến về phía Đại Hoang Cổ Nguyên.
Mà trên đường đi, Lâm Động quả thật cũng nhìn thấy đám nhân mã của Âm Khôi Tông. Có điều tên lão gia hỏa Hoa Cốt đó đã đánh giá thấp dòng người bị thu hút đến Đại Hoang Cổ Bi này, cho nên khi đối mặt với dòng người đen nghịt, đám người của Âm Khôi Tông cũng khá chật vật.
Những người có thể đến được nơi đây, phần lớn đều là người có chút thực lực, trong đó không thiếu những người tính khí nóng nảy. Tuy nói uy danh của Âm Khôi Tông ở nơi này cũng có chút lực uy hiếp, nhưng cũng không đỡ nổi cơn giận dữ của nhiều người đến như vậy. Cho nên tới hiện tại, cái hàng rào chặn tuyến mà bọn chúng thiết lập cũng chỉ có thể như làn khói rút đi.
Lâm Động trà trộn vào dòng người, nhìn thấy cảnh tượng này lại không khỏi cười thầm, xem ra tên Hoa Cốt này đích thực là không từ bỏ ý định.
Do cách thời gian phong ấn suy yếu vẫn còn một khoảng nữa, cho nên Lâm Động cũng không có vẻ quá vội vàng. Lúc chạng vạng tối, hắn mới dần đến được Đại Hoang Cổ Nguyên.
Khi Lâm Động đến được nơi đó, trên bình nguyên rộng lớn đã bị một đám người đông đúc đen nghịt chiếm cứ. Ở vị trí đầu tiên của đám đông đều là các thế lực lớn mạnh ở quận Đại Hoang cùng với Vương triều Đại Viêm. Bọn chúng hiển nhiên là chiếm lấy vị trí tốt nhất, hơn nữa giữa đôi bên lại có sự phân định tồn tại rõ ràng.
Có điều hiển nhiên những thế lực vẫn chưa phải là toàn bộ, cho đến bây giờ vẫn còn không ít thế lực đang nhanh chóng tiến tới.
Ánh mắt của Lâm Động khẽ lướt qua một lượt, sau đó chợt ngưng lại tại nơi xa xa. Một loại rung động tự đáy lòng từ từ trào lên, cuối cùng lan tỏa trên gương mặt.
Trong đồng tử đang mở lớn của Lâm Động, một tòa thạch bi cổ xưa cao gần khoảng ngàn trượng, tĩnh lặng đứng sừng sừng ở nơi sâu nhất kia. Một tia khí tức tang thương cùng với cổ xưa lan tỏa trên thân nó, dường như khiến mọi người đều cảm nhận được sự lớn mạnh của Tông phái Viễn cổ năm đó.
Trên cổ bi tràn ngập những phù văn to lớn cổ xưa. Phù văn thoắt ẩn thoắt hiện, một loại ba động đủ để xé toạc trời đất đang ngưng tụ cuồn cuộn dưới chân nó. Những luồng ba động ấy khiến người ra cảm nhận một cách rõ ràng sự nhỏ bé của bản thân mình!
Cổ bi sừng sững trên bình nguyên, giống như nấc thang nối liền giữa trời và đất, hùng tráng mà mênh mông, cổ xưa mà tang thương.
- Đây chính là Đại Hoang Cổ Bi sao?
Nhìn tấm cổ bi nguy nga đồ sộ kia, Lâm Động cũng không khỏi than nhẹ một tiếng. Trong đồng tử ngập tràn một cảm giác rung động. Kiến trúc hùng vĩ như vậy, đây cũng là lần đầu tiên từ lúc sinh ra tới giờ hắn mới nhìn thấy.
Ngay lúc Lâm Động đang vì Đại Hoang Cổ Bi mà cảm thấy rung động, biển người ở nơi xa đột nhiên có chút ba động.
Một đám người rẽ đường tránh ra, sau đó từng thân ảnh chậm rãi bước lên. Trên thân thể của những người này, Lâm Động cảm nhận được một luồng tinh thần lực âm lạnh quen thuộc ba động.
- Âm Khôi Tông!
Phát giác được luồng ba động này, ánh mắt Lâm Động chợt khẽ chớp động:
- Những tên này, cuối cùng cũng đã đến rồi!
Dưới ánh mắt quan sát của Lâm Động, đám người Âm Khôi Tông chậm rãi từ trong biển người tuôn ra. Trong số đó hắn cũng không nhìn thấy bóng dáng của Hoa Cốt. Mà ngay lúc hắn đang cảm thấy kỳ lạ về điều này, ánh mắt hắn lại đột nhiên ngừng lại nơi vị trí trung tâm của đám nhân mã Âm Khôi Tông. Ở nơi đó có một nam tử thân mặc huyết y, khuôn mặt ốm gầy.
- Tinh thần lực thật mạnh!
Khi Lâm Động nhìn thấy nam tử huyết y đó, trong lòng chợt chấn động. Hắn có thể cảm nhận được tinh thần lực của đối phương cực kỳ nguy hiểm và lớn mạnh. Người này có lẽ chính là tên biến thái mà Võ Từ từng nói đến!
Ánh mắt Lâm Động khẽ chùng xuống, trong Âm Khôi Tông hóa ra cao thủ tầng tầng lớp lớp không hết. Gã trước mắt này, khí tức xem ra mặc dù không bằng Hoa Cốt, nhưng mùi vị nguy hiểm mà Lâm Động cảm nhận được lại không hề kém chút nào so với Hoa Cốt!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.