Chương trước
Chương sau
Nhìn Hoa Tông đột nhiên xông vào, ánh mắt Lâm Động khẽ trầm xuống, nhưng không đợi hắn lên tiếng, Trình đại sư đã phẫn nộ quát lớn:
- Hoa Tông, ngươi có hiểu quy củ không? Đây là Vạn Bảo Lâu của ta, không phải Âm Khôi Tông của ngươi.
Nghe thấy Trình đại sư gầm lên, Hoa Tông chợt cười cười, ra vẻ rất có thành ý, chắp tay nói với Trình đại sư:
- Hà hà, thật là ngại quá, ta đột nhiên cảm nhận thấy ba động trong này quá cường đại, thực sự kìm không được sự tò mò nên đã làm phiền một chút, mong Trình đại sư không trách!
Đối với những lời nói cho có lệ này của hắn, Trình đại sư hiển nhiên vẫn rất tức giận, thanh âm băng lãnh nói:
- Xin mời đi ra ngoài cho. Sau này ngươi còn xâm phạm quy củ của Vạn Bảo Lâu chúng ta nữa thì cho dù phụ thân ngươi có là Trưởng lão của Âm Khôi Tông, ta cũng sẽ liệt ngươi vào danh sách đen của Vạn Bảo Lâu!
Có thể thấy Trình đại sư cũng rất phẫn nộ với hành động này của Hoa Tông. Nếu không phải bởi thân phận của hắn đặc biệt thì có lẽ ông ta đã một chưởng đánh bay hắn đi rồi. Nhưng cho dù là như vậy sắc mặt ông ta lúc này vẫn rất khó coi.
Đối với thái độ của Trình đại sư, Hoa Tông tỏ vẻ không chút quan tâm, ánh mắt tham lam vẫn nhìn vào Thiên Lân Cổ Kích trong tay Lâm Động, cuối cùng chắp tay về phía hai người rồi lui ra.
Phanh!
Thấy Hoa Tông đã lui trở ra, Trình đại sư liền vung tay áo lên, cánh cửa đóng mạnh lại. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Thấy cửa phòng đã đóng chặt. Ánh mắt Lâm Động khẽ động. Hắn cũng không ngờ Hoa Tông lại dám tự tiện xông vào nơi này, từ ánh mắt tham lam của hắn thì hắn biết, việc hôm nay e rằng có chút phiền phức.
- Cổ kích của ngươi đã luyện hóa thành công, lần làm ăn này coi như đã kết thúc!
Ánh mắt Trình đại sư hướng về phía Lâm Động, nhàn nhạt nói.
- Ngoài ra, ta nhắc nhở ngươi một tiếng, nhanh chóng rời khỏi thành Đại Khôi!
Lâm Động khẽ gật đầu, trịnh trọng chắp tay cảm tạ Trình đại sư một tiếng, sau đó đưa tay cất Thiên Lân Cổ Kích vào trong túi Càn Khôn, không nói gì thêm, xoay người bước đi.
Thông thường chế luyện bảo vật, Vạn Bảo Lâu đều nghiêm khắc ngăn cấm người ngoài xâm nhập vào, tránh cho người ta nảy sinh lòng tham. Nhưng lần này Hoa Tông nghênh ngang xông vào, Vạn Bảo Lâu lẽ ra cũng phải chịu trách nhiệm.
Đương nhiên, nếu người xông vào là người bình thường thì Vạn Bảo Lâu có lẽ cũng đã làm mạnh để tuyên truyền răn đe, nhưng Hoa Tông thì lại khác. Người này không chỉ là Hộ pháp của Âm Khôi Tông, mà phụ thân của hắn còn là Trưởng lão của Âm Khôi Tông, quyền lực rất lớn. Cho dù là Vạn Bảo Lâu cũng không muốn đắc tội, do vậy cuối cùng vẫn phải để Lâm Động tự mình giải quyết.
Nhìn bóng Lâm Động bước ra, Trình đại sư khẽ thở dài. Đối với hành động của Hoa Tông, ông ta cũng rất tức giận, nhưng cũng không biết làm thế nào. Dù sao thế lực của đối phương cũng quá lớn.
Sắc mặt Lâm Động bình tĩnh, trực tiếp theo dọc hành lang đi ra ngoài đại sảnh. Ở cuối hành lang, hắn không cảm thấy bất ngờ khi nhìn thấy mấy đạo thân ảnh, trong đó người ở chính giữa chính là Hoa Tông!
Khi Lâm Động nhìn thấy Hoa Tông, ánh mắt Hoa Tông hiện lên vẻ tươi cười, dẫn hai tên thủ hạ bước nhanh tới, mỉm cười:
- Vị bằng hữu này, đúng là không đánh không quen. Tranh chấp nhỏ ở Đấu giá hội quả thực rất thú vị. Tại hạ Hoa Tông, Hộ pháp của Âm Khôi Tông ở thành Đại Khôi, không biết quý danh?
- Lâm Động!
Lâm Động liếc nhìn cái tên mặt cười đầy vẻ giả dối này, thanh âm bình thản. Tuy lúc này hắn đã gỡ mũ che mặt ra, nhưng hiển nhiên Hoa Tông đã dựa vào phương pháp đặc biệt nào đó tìm ra hắn.
- Ha ha, thì ra là Lâm Động huynh đệ!
Hoa Tông cười cười, ánh mắt chợt dừng lại trên thân Lâm Động, cười nói:
- Uẩn Thần Bồ Đoàn đó có lẽ có tác dụng không tệ gì dó, nhưng nếu Lâm Động huynh đệ đã có hứng thú ta tất nhiên sẽ không đoạt thứ người khác thích. Nhưng dường như Lâm Động huynh đệ đã chế luyện thành công một thanh vũ khí không tệ. Hà hà, ta lại đang thiếu một kiện vũ khí vừa tay, nếu Lâm Động huynh đệ chịu nhường lại thì tại hạ nhất định sẽ cho ngươi một cái giá hài lòng.
Đối với lời nói của hắn, ánh mắt Lâm Động vẫn bình thản, hiển nhiên đã sớm đoán ra được hắn sẽ nói như vậy, nhàn nhạt nói:
- Không bán!
- Tiểu tử, thiếu gia nhà ta thích đồ của nhà ngươi là phúc của ngươi, chớ có không biết điều!
Thấy Lâm Động trả lời như vậy, một gã trung niên sắc mặt âm lãnh bên cạnh Hoa Tông cười lạnh nói.
- Hoa Tam, nói khách khí một chút, Lâm Động huynh đệ chỉ đang suy nghĩ mà thôi.
Hoa Tông bên cạnh, sắc mặt âm nhu cười nói.
- Vâng! Lâm Động huynh đệ hãy suy nghĩ cẩn thận!
Lời nói vừa dứt, hắn lại nhìn về phía Lâm Động, nụ cười trên khuôn mặt khiến người khác cảm thấy lạnh lẽo như đao.
Ánh mắt Lâm Động nhìn chằm chằm vào Hoa Tông. Tên trước mặt này giống như một con rắn độc vẻ mặt tươi cười, khiến hắn rất không thoải mái.
- Nếu ngươi đã muốn vũ khí của ta thì cũng không phải là không thể. Thế này đi, ta cho ngươi một cái giá ưu đãi, ba trăm vạn Thuần Nguyên Đan!
Nhìn Hoa Tông, Lâm Động chợt cười mỉm, nói.
Nghe thấy lời nói trước của Lâm Động, vẻ mặt Hoa Tông hiện lên niềm vui mừng, nhưng niềm vui chưa lâu thì đã tắt ngấm cùng nụ cười trên mặt hắn.
- Ba trăm vạn Thuần Nguyên Đan?
Hai người bên cạnh Hoa Tông hiển nhiên cũng sửng sốt về cái giá này, ánh mắt như đang nhìn kẻ điên nhìn về phía Lâm Động. Ba trăm vạn Thuần Nguyên Đan? Giá cả này thực sự có thể mua được Linh bảo Địa cấp và vũ kỹ Tạo Hóa Cấp rồi a!
- Ha ha, xem ra Lâm Động huynh đệ không muốn làm bạn với ta rồi.
Thanh âm có chút âm lãnh của Hoa Tông vang lên. Ba trăm vạn Thuần Nguyên Đan, đến kẻ ngốc cũng biết đó là cái giá để trêu chọc người khác.
- Nếu thấy đắt thì thôi vậy!
Lâm Động xua tay, nhìn vẻ mặt xám xịt của Hoa Tông, trong lòng cũng có chút vui sướng. Đối với người này, hắn thực sự không có chút cảm tình gì.
Nói xong hắn liền vòng qua Hoa Tông. Nhưng ánh mắt Hoa Tông đột nhiên lóe lên hàn quang, hai trung niên nam tử phía sau hắn đã bước lên, sắc mặt âm lãnh nhìn Lâm Động. Một cỗ tinh thần lực âm lãnh từ trong cơ thể hai người chậm rãi tỏa ta.
- Sao, định cướp đoạt à?
Thấy vậy, Lâm Động khẽ híp mắt lại, cười lạnh nói.
- Lâm Động huynh đệ, ta cũng không muốn làm to chuyện, thêm một người bạn thêm một đường sống. Thế này đi, ta bỏ ra mười lăm vạn Thuần Nguyên Đan để mua thanh cổ kích trong tay ngươi. Sau này chỉ cần ở trong thành Đại Khôi, ngươi có phiền phức gì có thể tới tìm ta.
Hai tay Hoa Tông chắp sau lưng, nhàn nhạt nói.
- Mười lăm vạn?
Lâm Động bĩu môi. Tên này đúng là quá keo kiệt, Thiên Lân Cổ Kích này hắn mà mang đi bán đấu giá nhất định sẽ không chỉ có giá như vậy.
- Không có hứng thú!
Thản nhiên trả lời, Lâm Động không để ý đến tên này nữa, chân lại bước lên. Hai gã trung niên cũng hừ lạnh một tiếng, giống như hai bức tường mang theo tinh thần lực cường đại mạnh mẽ xông lên.
Nhưng đối mặt với sự ngăn cản của hai gã kia, Lâm Động không hề có ý né tránh, hàn quang trong mắt lóe lên, trong nê hoàn cung, một cỗ tinh thần lực ba động vô cùng hung hãn tuôn trào ra.
Ầm!
Thân thể ba người va mạnh vào nhau, một loại tinh thần lực ba động rất nhỏ phát tán ra. Sau đó những người xung quanh liền ngạc nhiên phát hiện ra, hai gã trung niên cường tráng liền bay ngược đi, rơi mạnh xuống đất, để lại một vệt dài mấy chục mét, cuối cùng đập mạnh vào cột trụ trong thông đạo.
Vẻ mặt Lâm Động không chút biểu tình, tay phẩy nhẹ quần áo. Trong lúc va chạm, thân thể hắn không hề di động, tinh thần lực của hai người kia tuy rằng không yếu nhưng vẫn có chênh lệch không nhỏ so với Lâm Động. Còn so sánh về sự cường hãn của thân thể, Lâm Động tu luyện Đại Nhật Lôi Thể, thậm chí có thể tát bay cả hai người!
- Tinh thần lực?
Thấy hai gã thuộc hạ của mình dễ dàng bị đánh bay đi, trong mắt Hoa Tông cũng hiện lên sự kinh ngạc, ánh mắt kỳ quái nhìn Lâm Động:
- Thì ra ngươi là Phù sư!
Lâm Động liếc nhìn hắn một cái, cũng không thèm để ý, bước ra ngoài tiền sảnh Vạn Bảo Lâu.
Thấy hành động đó của Lâm Động, sắc mặt Hoa Tông trầm xuống, bàn tay mạnh mẽ vung ra. Tinh thần lực hùng hậu hóa thành một bàn tay khổng lồ màu xám xịt hướng về phía Lâm Động.
Bịch!
Khi bàn tay khổng lồ màu xám kia lao đến, ánh mắt Lâm Động chợt lóe lên, trong nê hoàn cung, một cỗ tinh thần lực mạnh mẽ quét ra, va chạm mạnh với bàn tay khổng lồ kia. Tinh thần lực ba động cường hãn lan ra, đem không ít người xung quanh chấn lui lại.
- Quả nhiên có chút bản lĩnh!
Thấy Lâm Động dễ dàng chống được tinh thần lực công kích của mình, Hoa Tông cũng cười lạnh. Ngay sau đó, khi hắn đang định tiếp tục ra tay thì một tiếng quát lạnh đột nhiên vang lên:
- Hoa Tông, đây là Vạn Bảo Lâu của ta, nếu ngươi còn làm loạn, Vạn Bảo lâu hôm nay sẽ phải đuổi người!
Lâm Động nghiêng đầu mjofm lại, chỉ thấy người quát lạnh chính là Trình đại sư từ sau chạy tới.
- Ha ha, nếu Trình đại sư đã nói vậy, thể diện này Hoa Tông đương nhiên sẽ phải nể rồi!
Hoa Tông cười nhạt, không ra tay nữa. Dù sao Trình đại sư ở thành Đại Khôi cũng có không ít danh vọng, đắc tội hắn quá mức cũng không có lợi lộc gì. Bởi vậy hắn khoát tay với mấy tên thuộc hạ, liền bước ra ngoài Vạn Bảo Lâu.
Khi bước ngang qua Lâm Động, bước chân hắn chợt dừng lại, một đạo thanh âm rất nhỏ truyền vào tai hắn:
- Nếu thay đổi chủ ý thì tới tìm ta, ta không hy vọng khiến sự tình xấu đi. Đương nhiên, nếu có người không biết thức thời thì Phù khôi của ta có lẽ có hứng thú với thi thể của ngươi.
Nhìn Hoa Tông bước qua, ánh mắt Lâm Động cũng trở nên âm lãnh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.