- Phụ thân!
Nhìn Địch Đằng và Liễu Quý bị Lâm Động một quyền một cước đánh lăn ra đất, sắc mặt thanh niên áo đen đại biến, vội vàng hô to.
- Khụ!
Trên mặt đất, Địch Đằng có chút khó nhọc đứng dậy, trên mặt có chút tái nhợt. Thế công vừa rồi của Lâm Động quá ư hung mãnh, cận chiến đấm đá như vũ bão đó trực tiếp đánh cho bọn chúng không kịp trở tay. Tuy nhiên may mà tuy có chút thương thế, nhưng vẫn không bị thương trí mạng. Hiển nhiên vừa rồi tuy bọn họ trong tình trạng bị đánh, nhưng vẫn ra sức bảo vệ yếu điểm của mình.
- Hừ, không ngờ còn bò dậy được!
Nhìn Địch Đằng và Liễu Quý đứng dậy, hai mắt Lâm Động khẽ nheo lại, cười lạnh nói.
- Đồ khốn, hiện tại bất kể phải trả giá thế nào, ta cũng sẽ băm vằm ngươi ra!
Hai mắt Địch Đằng âm lãnh, trong đó chứa đựng đầy vẻ oán độc, mục quang nhìn Liễu Quý, sau đó mạnh mẽ gật đầu, nhất thời, nguyên lực trong cơ thể ào ào kéo ra, sau đó tập trung lại trên bàn tay phải của hắn.
Nguyên lực hùng hậu ngưng tụ, chỉ thấy ngón tay giữa của Địch Đằng như bị hỏa diệm đỏ rực bao bọc lấy. Thậm chí, mơ hồ còn có từng giọt máu tươi tràn ra, tỏa ra sự âm lãnh ghê người.
Trong khi ánh mắt Địch Đằng dữ tợn, trên một cánh tay của Liễu Quý cũng tràn ngập nguyên lực cường hãn, những nguyên lực này ngưng tụ cuộn cuộn trên cánh bàn tay, phảng phất như đem cánh tay đó biến thành một thanh đao sắc bén
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-dong-can-khon/710337/chuong-213.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.