Nhìn đám người Vương Bàn phẫn nộ rời đi, trong lòng Lâm Động thở dài một hơi, hắn không sợ đám người này, với thực lực của hắn hiện giờ, muốn đánh bại cường giả Nguyên Đan cảnh Đại Viên Mãn không quá khó khăn, những người còn lại tuy thực lực không kém nhưng với đám Lâm Trần, Lâm Phong cũng đủ sức đối phó, họ không có nhiều uy hiếp với Lâm Động. Lâm Động từ giữa không trung hạ xuống đất, không để ý tới ánh mắt thèm thuồng của đám người Lâm Trần, hắn đem Thiên Lân Cổ Kích thu vào trong Càn Khôn Đại, sau đó hướng về phía Lâm Khả chắp tay, nói: "Đa tạ." "Ngươi tới chậm quá đấy, chúng ta vào một lúc rồi mà vẫn phải đứng đợi ngươi." Lâm Khả cũng cất hai kiện Linh Bảo đang bay lơ lửng trước mặt, cười dài nói. "Ta có thói quen hành động một mình." Lâm Động cười cười, nói. "Đúng là không ngờ thủ đoạn của ngươi lại lợi hại như vậy, có thể cướp được cả Linh Bảo trong tay Vương Bàn, thảo nào mà hắn trông như là mèo bị cắt đuôi." Lâm Khả không thèm để ý, thản nhiên cười nói. "Vận khí tốt mà thôi." Lâm Động cười nói, hắn không nói nhiều về đề tài này mà đảo mắt nhìn vào một nơi khác trong đại điện, ở nơi đó có thông đạo đi sâu vào trong Cổ Mộ Phủ, đám người Vương Bàn vừa mới đi tới chỗ này, xem ra bọn họ còn chưa từ bỏ ý định, muốn được nhiều lợi ích hơn nữa. "Lâm Lang Thiên đại ca chắc đã vào trong trung tâm Cổ Mộ Phủ rồi, những Linh Bảo ở đây có lực hấp dẫn không lớn đối với họ." Lâm Khả nói. Lâm Động khẽ gật đầu, lấy địa vị trong dòng họ của đám người Lâm Lang Thiên, Vương Viêm thì trung cấp Linh Bảo không thể khiến họ dừng chân, dù sao ở sâu trong Cổ Mộ Phủ còn có bảo vật trân quý hơn nhiều. "Chúng ta định ở nơi này nghỉ ngơi hồi phục sau đó tiếp tục tiến vào bên trong, còn ngươi? Muốn đồng hành không?" Đào lão ở bên cạnh cười hỏi. Nghe vậy, Lâm Động nhìn thoáng qua cái đại điện này, hiện giờ tranh đoạt Linh Bảo đã kết thúc, đại đa số mọi người đã tiến vào sâu hơn, không có thu hoạch gì đương nhiên bọn họ không cam lòng rời đi, vì vậy họ không chút do dự tiến vào sâu bên trong, trong lúc nhất thời, cái đại điện này vắng tanh như bỏ hoang lâu ngày. "Ta đi vào trước xem tình hình thế nào, nếu vượt quá khả năng thì thôi." Nhìn thấy cảnh tượng này, Lâm Động cười cười, tuy lần này hắn thu hoạch rất tốt rồi nhưng vì chưa tìm được "Cực Sát Âm Long Tiên" nên hắn chưa từ bỏ, nếu không Thanh Đàn sẽ gặp phải nguy hiểm. Cho nên, hiện giờ hắn chưa thể lùi bước. Còn về chuyện đồng hành với đám người Lâm Khả, trong lòng Lâm Động không muốn, đối với Đào lão và Lâm Khả hắn còn tương đối tin tưởng, chứ đối với đám người Lâm Trần, đặc biệt là Lâm Phong, người đã từng nói một cách ẩn ý bảo Vương Bàn xuất thủ, đương nhiên hắn không muốn đồng hành với người độc ác kiểu này rồi. Trong đầu suy nghĩ như vậy, Lâm Động đảo mắt nhìn Lâm Phong ở phía sau Đào lão, trong mắt mang theo sát ý, dường như người này cũng cảm nhận được cái nhìn của Lâm Động, thân hình hắn trở nên cứng ngắc, lặng lẽ núp sau lưng Đào lão. Lâm Khả tâm tư nhanh nhạy, sau khi nhìn thấy ánh mắt của Lâm Động, nàng đã biết hắn muốn chỉ cho nên chỉ có thể than nhẹ một tiếng, nói: "Nếu ngươi không muốn thì tùy ngươi, cẩn thận một chút." Lâm Động mỉm cười gật đầu, hướng về phía Đào lão và Lâm Khả chắp tay, sau đó huýt gió một tiếng, Tiểu Viêm đứng cách đó không xa lao tới, sau đó sải bước hóa thành một trận cuồng phong, trực tiếp vọt vào trong thông đạo. "Tiểu tử này càng lúc càng điên..." Nhìn thấy Lâm Động đã đi xa, Lâm Phong không khỏi thấp giọng cười lạnh nói. "Câm miệng!" Hắn vừa mới dứt lời, Lâm Khả đã quay đầu, lạnh lùng nói: "Lấy thực lực của Lâm Động, Tộc Hội hai năm sau nhất định sẽ có thành tích tuyệt vời, tiền đồ của hắn lúc đó sẽ không thể dự đoán được, nếu như ngươi còn gây sự cho hắn thì phiền toái về sau ngươi tự chịu lấy!" Bị Lâm Khả quát lớn như vậy, sắc mặt Lâm Phong lúc trắng lúc xanh, nhưng mà do ái ngại thân phận và thực lực của Lâm Khả cho hắn không dám phản bác, chỉ có thể phẫn nộ ngậm miệng lại. Sau khi bước vào một thông đạo, tầm nhìn của Lâm Động trở nên rộng hơn, đây là một khu đất tương đối rộng, ở trung tâm của khu đát có những cọ gỗ thật lớn, được dựng chi chít, trông có vẻ vô cùng chắc chắn, những cọc gỗ này chia thông đạo thành những con đường quanh co khúc khuỷu, không biết dẫn tới nơi nào. Lâm Động nhìn tình hình trước mặt mà ngẩn người, hắn tiến tới gần hơn thì phát hiện mặt đất có một thứ gì đó màu đen, hắn cúi người nhặt lên thì nhận ra đây chính là một người cụt tay, chẳng qua người cụt tay này ngăm đen, hơn nữa trọng lượng cực nặng, hiển nhiên được làm bằng sát, ở chỗ cụt tay còn có một số phù văn huyền ảo. "Đây là Phù Khôi (1),là trò chơi của một số cường giả, dùng để thủ nhà tương đối tốt..." Trong lúc Lâm Động đang sững sờ, thanh âm của Tiểu Điêu đã vang lên trong đầu. (1): Phù Khôi: Khôi là con rối, Phù Khôi là những con rối được khắc phù văn. "Phù Khôi" Lâm Động thì thào lẩm bẩm. "Nói một cách đơn giản, Phù Khôi có 3 cấp, thượng trung hạ, Phù Khôi cụt tay ngươi đang cầm sợ rằng chưa đạt tới hạ đẳng, chỉ có thể nói là tàn thứ phẩm, Phù Khôi thượng đẳng thì cường giả Tạo Hóa Cảnh cũng có khó thu thập, hơn nữa có người nói trên Phù Khôi thượng đẳng còn có một loại Phù Khôi cao cấp hơn, nhưng loại đó ta không rõ..." "Ở bên ngoài vương triều Đại Viêm có một số môn phái đặc biệt, họ nổi tiếng về sản xuất Phù Khôi, những Phù Khôi của bọn họ mới thực sự là khủng bố, có một lần ta nhìn thấy một vị cường giả Niết Bàn Cảnh bị hai Phù Khôi giết tại trận..." "Giết cường giả Niết Bàn Cảnh tại trận..." Nghe thấy Tiểu Điêu nói như thế, Lâm Động giật mình, Phù Khôi gì mà có uy lực khủng bố như vậy? Ngay cả cường giả Niết Bàn Cảnh cũng có thể giết chết? Lâm Động suy nghĩ trong chốc lát, nhưng không cách nào tưởng tượng nổi sự khủng bố của loại Phù Khôi kia, ddahf phải cười khổ lắc đầu, thế giới bên ngoài vương triều Đại Viêm này đúng là kỳ lạ cổ quái. "Nếu ngươi muốn tìm kiếm linh dược thì đi về phía bên trái đi, bên đó hình như có một chút ba động của linh dược." Tiểu Điêu không có hứng thú với đám Phù Khôi này cho nên sau khi giảng giải cho Lâm Động hiểu, thì lập tức chỉ đường đi. "Ừ." Lâm Động gật đầu, sau đó vỗ vỗ Tiểu Viêm, một người một thú nhanh chóng biến mất. Đi lại trong Mộc Thung Trận (2) kỳ lạ, Lâm Động phát hiện thêm không ít Phù Khôi bị gãy chân tay, hơn nữa còn có cả vết tích đánh nhau, chắc là có người đã giao thủ với Phù Khôi ở nơi này. (2): Mộc Thung Trận: Trận pháp được làm bằng cách đóng cọc gỗ lên mặt đất theo một quy tắc nhất định. Trên đường đi, Lâm Động cũng gặp một số Phù Khôi hoàn chỉnh, nhưng mà thấy chúng di chuyển chậm, thân hình thì không linh hoạt, hắn mới hiểu tại sao chúng lại gãy tay chân, bởi vì ngoại trừ khí lực lớn thì chỉ là bia ngắm cho người khác. Sau khi tiện tay tiêu diệt mấy Phù Khôi, Lâm Động mất đi hứng thú, vỗ nhẹ nhẹ Tiểu Viêm tăng tốc độ. Nhưng mà, với tốc độ cao nhất của Tiểu Viêm, Lâm Động cũng phải mất hơn 10 phút vẫn chưa ra khỏi Mộc Thung Trận, con đường trước mặt dường như không có điểm cuối. "Có chút kỳ lạ..." Lại thêm mấy phút đồng hồ nữa, Lâm Động bảo Tiểu Viêm ngừng lại, sắc mặt trở nên nghiêm túc, bọn họ dường như đang đi loạn trong con đường này thì phải, bởi vì không thấy một bóng người nào khác, nếu không phải nhìn thấy dấu vết giao tranh, Lâm Động sẽ cho rằng chỉ có mình hắn ở nơi này. "Hình như đây là một cái trận pháp" Tiểu Điêu dường như phát hiện ra đầu mối, nó hiện lên trên vai Lâm Động, đảo mắt nhìn xung quanh, bất đắc dĩ nói: "Thật phiền phức, trận pháp đáng ghét luôn làm ta nhức đầu." "Chúng ta làm sao bây giờ?" Lâm Động gãi đầu, chẳng nhẽ mình cứ tiếp tục đi như vậy? Vậy thì kiểu gì chẳng bị mệt mà chết? "Để ta thử thăm dò một chút, tuy rằng ra không rành về trận pháp, nhưng mà cái Mộc Thung Trận này cũng chẳng có gì là cao thâm." Tiểu Điêu khua khua móng vuốt, hai mắt nhắm lại, một cỗ ba động rất nhỏ theo đó khuếch tán ra xung quanh. "Đi về phía trước ba trăm bước." Sau một lúc thăm dò, Tiểu Điêu mở mắt, móng vuốt chỉ về phía trước. Nghe vậy, Lâm Động nửa tin nửa ngờ đi thêm 300 bước, nhưng không thấy điểm ra, hắn vuốt tay: "Làm sao bây giờ?" "Đừng nhìn phía trước, ngươi đẩy cái cọc gỗ thứ 8 ở bên trái một cái xem nào." Tiểu Điêu nói. "Ách?" Lâm Động ngẩn người, con đường ở phía trước không đi, lại đi về hai bên, chẳng nhẽ con đường kia chỉ dùng để lừa người.. Nghĩ tới chuyện mình đi loạn lâu như vậy, Lâm Động không khỏi trợn mắt, đưa tay đẩy một cái vào chiếc cọc gỗ thứ 8. "Kẹt!" Bị đẩy một cái, cái cọc gỗ trước mặt tự động di chuyển, tạo thành một cái lối đi ở trước mặt Lâm Động. "Cơ quan thật tài tình." Lâm Động thầm khen một tiếng, lửng thững đến gần, phía trước vẫn có nhiều cọc gỗ, nhưng mà đã có kinh nghiệm một lần, hắn không hoảng loạn tiếp tục đẩy, một cái sân huấn luyện rộng rãi xuất hiện trong tầm mắt của hắn. Nhìn thấy mình thoát khỏi Mộc Thung Trận, Lâm Động thở dài một hơi, sau khi đi vào sân hắn trở nên ngẩn ngơ, bởi vì trong sân có không ít Phù Khôi xếp hàng một cách chỉnh tề, nhìn số lượng chắc phải có gần 200 chiếc. "Loại Phù Khôi vô dụng này có nhiều hơn cũng chẳng để làm gì..." Lâm Động nhìn thoáng qua sau đó lắc đầu. Nhưng mà, ngay khi hắn chuẩn bị cất bước, thanh âm của Thanh Đàn lại vang lên. Bạn đang đọc truyện tại - https://thegioitruyen.com "Đồ ngu, đám Phù Khôi này toàn bộ đều là Phù Khôi hạ đẳng, sức chiến đấu của nó không thua gì cường giả Nguyên Đan cảnh Đại Viên Mãn." Lâm Động vừa mới cất bước thì thân hình đã đứng im, sau đó da đầu bỗng nhiên tê dại, Phù Khôi Nguyên Đan cảnh Đại Viên Mãn? Hơn nữa còn hơn trăm cái? "Con mẹ nó, mình chẳng nhẽ có bệnh?" Lâm Động chậm rãi thu hồi bước chân, nhìn đám Phù Khôi yên tĩnh trong sân huấn luyện mà da đầu tê dại.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]