Chương trước
Chương sau
Nữ tử mặc một chiếc váy màu nhạt, mi như thúy vũ, da như tuyết trắng, đáy thắt lưng ong, gương mặt được che bởi một lớp sa mỏng, đôi mắt màu xanh khiến cho thiên địa thất sắc.
Nữ tử thế này, khí chất tuyệt sắc như vậy, đúng là hiếm thấy trong thiên địa.
Toàn bộ chân núi vốn nhốn nháo bây giờ trở nên im lặng, tuy nói khuôn mặt cô gái này được che bởi một tấm sa mỏng, nhưng mà qua những khuôn viền ẩn hiện, người ta có thể nhận thấy một khuôn mặt hoàn mỹ, hận không thể đưa tay xé tấm sa mỏng, thỏa mộng nhìn dung mạo tuyệt sắc khiến cho trăm hoa buồn bã.
"Cô gái này thật là xinh đẹp!"
Lâm Động nhìn chằm chằm vào đôi chân ngọc của giai nhân được ẩn trong làn vay đứng trên Thanh Liên, trong lòng hắn nhẹ giọng than thở, cho dù Đổng Tố với phong tình tuyệt đại đứng trước cô gái thần bí này vẫn thua một bậc.
Nhưng mà tuy nói thanh âm của cô gái này nhẹ nhàng, nhưng Lâm Động có thể nhận ra sự cương quyết trong đó, đây chính là một cô gái lạnh lùng.
Nàng chính là một người ngoài nóng trong lạnh!
Loại nữ nhân trong lạnh này vô cùng khó đối phó.
"Cô gái này là ai vậy? Người của dòng họ Hoàng Phổ?"
Lâm Động quay đầu lại nhìn về phía Lâm Khả nhẹ giọng nói.
"Không phải..."
Nghe vậy, Lâm Khả hai mi hơi giật, trong đôi mắt nàng có chút nghi hoặc, dung mạo khí chất của cô gái này khiến cho nàng phải đố kỵ.
"Địa vị của cô gái này hình như không nhỏ, lần này dòng họ Hoàng Phổ mời nàng đến đây, tên nàng dường như là Lăng Thanh Trúc, về phần nàng có lai lịch gì, những người như ta không thể biết được."
Đào lão ở bên cạnh xen vào nói chuyện.
"Có thể khiến cho một nhân vật như Lâm Lang Thiên khách khí như vậy, cô gái này tất có một thân phận không bình thường."
Lâm Động khẽ gật đầu, ở trong lòng thì thào nói.
"Ha hả, hóa ra là Thanh Trúc cô nương, Tần Thế có lễ."
Trên bầu trời, Tần Thế hướng về phía cô gái chân đạp Thanh Liên mỉm cười, hình như người này có biết thân phận của nàng.
"Hắc hắc, không nghĩ tới các ngươi cũng có hứng thú với đồ vật của Đại Viêm vương triều chúng ta."
Vương Viêm nhìn về phía cô gái thần bí, trong mắt không hề che giấu sự ham muốn, giai nhân thế này chỉ cần là đàn ông đương nhiên phải động tâm, hắn khác người ta là không che giấu mà thôi.
"Đúng dịp mà thôi."
Lăng Thanh Trúc mỉm cười nói, đôi mắt nàng chuyển sang nhìn Lâm Lang Thiên, nhẹ giọng nói:
"Nếu người đã đến đông đủ, vậy thì ra tay phá phong ấn đi?"
"Ha hả, cũng được."
Lâm Lang Thiên ôn hòa gật đầu, ánh mắt hắn nhìn về phía Lăng Thanh Trúc đương nhiên là có chút hâm mộ, nhưng không kiêng nể gì như Vương Viêm.
"Ba vị, phong ấn này chính là thủ đoạn do cường giả Niết Bàn Cảnh bố trí, tuy nói đã trải qua vô số nắm nhưng uy lực vẫn không bình thường, với thực lực của chúng ta, phá nó không khó."
Nghe thấy Lâm Lang Thiên nói như vậy, ba người Vương Viêm cũng gật đầu.
"Nói nhảm ít thôi, ra tay!"
Vương Viêm là người ra tay đầu tiên, chỉ thấy chân của hắn đạp một cái vào cây thương màu vàng, thân thương kịch liệt rung động, kim sắc quang mang ở mũi thương nhanh chóng ngưng tụ, hóa thành một đạo thương mang màu vàng dài hơn 10 trượng, bay ra ngoài!
"Ầm!"
Thương mang bắn ra khiến cho xung quanh phát ra những tiếng nổ ì ùng, khí thế kinh người.
"Ào ào!"
Thấy Vương Viêm ra tay, Tần Thế đứng ở trên Phong Loan Điểu cũng mỉm cười, nhẹ nhàng phất cái quạt lông, hóa thành một làn sóng màu xanh xoay tròn, trong làn sóng đó tràn ngập Nguyên Lực.
"Vù!"
Tần Thế vung quạt lông lên, làn sóng màu xanh đó gào thét lao ra, giống như phủ kín bầu trời. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
"Ong ong!"
Lâm Lang Thiên hai tay chắp sau lưng, không thấy hắn hành động gì nhưng trên đầu hắn lại xuất hiện một cái dòng xoáy rất lớn, Nguyên Lực đáng sợ từ trong thiên linh cái (1) tuôn ra dữ dội, chỉ chớp mắt đã hóa thành một thanh kiếm lớn màu đỏ rực, sau đó hồng mang lóe lên, xé rách trời cao, giống như một cánh đồng cỏ bén lửa, khuếch tán khắp bầu trời.
(1) Thiên Linh Cái: đầu người, người ta thường lấy đầu của người bị sét đánh chết niệm bùa chú đùng để may mắn trong việc trộm cắp, nghề nghiệp. Ở mỹ người ta còn một quan niệm thiên linh cái là bào thai của trẻ dưới 9 tuổi, người ta lấy ra và dùng làm bùa phép.
Nếu so sánh với thanh thế công kích của ba người Lâm Lang Thiên, công kích của Lăng Thanh Trúc lại có vẻ bình thản hơn, nàng giương tay bóc lấy một cánh hoa sen, cánh hoa này im lặng bay tới chỗ phong ấn.
Bốn người vừa ra tay, Nguyên Lực trong phiến không gian này kịch liệt rung động, trong đám lều trại không ít người sắc mặt tái mét, trong lòng sợ hãi, muốn thi triển Nguyên Lực tới mức xuất thần nhập hóa thế này, sợ rằng chỉ có cường giả Tạo Hóa Tam Cảnh mới có thể làm được.
"Bước vào Tạo Hóa Tam Cảnh là có thể thi triển Nguyên Lực tới mưc này sao."
Lâm Động hít sâu một hơi, cái trình độ chỉ giơ tay nhấc chân cũng có thể khiến cho Nguyên Lực trong thiên địa hóa hình thật đúng là làm cho kẻ khác rung động.
Dưới loại lực lượng này, cho dù Lâm Động cũng phải thấy chấn động, hiện giờ tuy hắn đã có thể đánh bại cường giả Nguyên Đan cảnh Đại Viên Mãn, nhưng khi đối mặt với cường giả Tạo Hóa Tam Cảnh, lực lượng của hắn vẫn không thể nào so sánh.
Nhưng mà, hắn tin tưởng sẽ có một ngày hắn siêu việt hơn đám người này!
Trong lúc ánh mắt Lâm Động lóe sáng, thì trên bầu trời, thế công kia bắt đầu oanh kích phong ấn.
Khi thế công này tới gần, bầu trời có cảm giác như vặn vẹo, ngay sau đó, một vòng sáng năng lượng chậm rãi hiện ra, trên vòng sáng đó những phù văn kỳ lạ.
"Ầm!"
Đến đầu tiên chính thương mang màu vàng cuồng ngạo của Vương Viêm, thương mang nặng nề đập vào một điểm trên vòng sáng, thương mang sắc bén và cuồng bạo đánh vào khiến cho vòng sáng phải rung động.
"Thình thịch!"
Làn sóng do Nguyên Lực hình thành cũng tới sát theo sau đó, hai công kích đồng thời đánh vào một điểm, nhất thời rung động của vòng sáng càng lúc càng lớn, màu sắc của vòng sáng cũng ảm đạm đi không ít.
"Ầm!"
Kiếm mang đỏ rực như mang theo cả một thảo nguyên cháy lao tới, hung hăng cắm vào vòng sáng, tốc độ của nó vô cùng thong thả.
"Nổ!"
Trên bầu trời, Lâm Lang Thiên há miệng, phát ra một thanh âm.
"Ầm!"
Lâm Lang Thiên vừa mới nói xong, cự kiếm đỏ rực cắm vào vòng sáng nhất thời nổ tung, Nguyên Lực vô cùng cuồng bạo điên cuồng khuếch tán, phù văn trên vòng sáng đã biến mất.
Khi Nguyên Lực biến mất, màu sắc trên vòng sáng đã trở nên vô cùng ảm đạm, nhưng mà nó vẫn tồn tại, cảnh tượng này khiến cho không ít người tặc lưỡi, không ngờ phong ấn này vẫn còn ngoan cường sau khi bị ba cường giả Tạo Hóa Tam Cảnh công kích.
"Vù!"
Trong lúc mọi người than thở vì sự mạnh mẽ của phong ấn, công kích cuối cùng chính là một cánh hoa sen kia nhẹ nhàng bay tới, cắm thẳng vào vòng sáng.
Khi cánh hoa sen tiếp túc với vòng sáng, thanh mang (2) nồng đậm khuếch tán ra, phủ lấy toàn bộ vòng sáng.
(2) Thanh mang: ánh sáng màu xanh
"Răng rắc răng rắc!"
Thanh mang bao phủ khiến cho vòng sáng kêu lên răng rắc, sau đó mọi người nhìn thấy vòng sáng kia bắt đầu nứt vỡ, tạo thành những cái khe mà mắt thường có thể nhìn thấy được.
"Phong ấn sắp bị phá rồi!"
Nhìn thấy cảnh tượng này, không ít người vui mừng kêu lên, nhưng ánh mắt của họ lại khiếp sợ nhìn về phía cô gái thần bí, hiển nhiên họ không ngờ thủ đoạn của cô gái này lại mạnh như vậy, không biết là thần thánh phương nào.
"Ha hả, Bích Thiên Liên của Thanh Trúc cô nương quả nhiên không tầm thường."
Ba người Lâm Lang Thiên, Vương Viêm, Tần Thế cũng cảm thấy kinh ngạc, chợt cười nói, ánh mắt của họ đồng thời nhìn về phía đài sen dưới chân Lăng Thanh Trúc.
"Nó chỉ trùng hợp có tính khắc chế với phong ấn mà thôi."
Lăng Thanh Trúc dịu dàng cười nói.
"Ầm!"
Lăng Thanh Trúc vừa mới nói xong thì vòng sáng rốt cục cũng nổ ầm một tiếng, vỡ tung ra, một cơn lốc mạnh mẽ hiện lên trên bầu trời phá tan tất cả.
"Đi!"
Khi cơn lốc vẫn còn chưa biến mất, bốn người kia chỉ thấy vòng sáng bị vỡ đã biến thành những mũi tên lao lên, trong chớp mắt đã xuất hiện ở đỉnh núi.
"Tỉnh ấn (3) đã mở, mau xông lên!"
(3): Tỉnh ấn: phong ấn lâu năm như giếng bị bỏ hoang lâu ngày, người Trung Quốc hay dùng giếng để chỉ thời gian quá lâu.
Nhìn thấy bốn người lao về phía Cổ Mộ Phủ, đám người phía dưới cũng mừng như điên, Nguyên Lực bạo phát, từng thân hình hóa thành những luồng sáng, nhanh chóng bay lên đỉnh núi, trong lúc nhất thời ngọn núi này tràn ngập tiếng xé gió.
"Chúng ta cũng khởi hành thôi!"
Nhìn cảnh tượng này, đám người Lâm Khả cũng chở nên vội vã, họ nhìn thoáng qua người dẫn đường của dòng họ Vương đã lên tới đỉnh núi, sau đó vội vàng thi triển thủ đoạn đi theo.
"Tiểu Viêm, đi!"
Lâm Động nhảy lên lưng Tiểu Viêm, trong mắt cũng hiện lên sự mừng rỡ, nếu như đã tới đây rồi đương nhiên không thể tay không mà quay về, hắn thật sự muốn biết trong Cổ Mộ Phủ này có bảo bối gì mà ngay cả đám cường giả như Lâm Lang Thiên cũng khẩn trương như vậy!
"Rống!"
Tiểu Viêm ngửa mặt lên trời gầm lên một tiếng, toàn thân hóa thành một cái bóng đỏ rực, nhanh như tia chớp quay phóng lên đỉnh núi.
Tranh đoạt Cổ mộ cuối cùng cũng bắt đầu!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.