"Ha hả, có ý tứ..."
Nhìn theo bóng lưng của Lâm Động, nụ cười của Lâm Trần trở nên xán lạn hơn nhiều, vừa nãy khi hắn chứng kiến cảnh tượng bốn người Lâm Phong bị đánh tới mức bi thảm, tuy hắn không thích bốn tên hay gây sự này, nhưng dù sao chúng cũng là người của dòng họ Lâm, nếu như bị một người của chi lẻ khi dễ, thì sau này danh tiếng của dòng họ sẽ bị ảnh hưởng.
Cũng chính vì vậy Lâm Trần mới mở miệng gây chuyện, đơn giản chỉ là muốn khích cho Lâm Động nổi giận giao thủ với hắn, hắn có thể thừa dịp này kiếm chút thể diện cho đám người Lâm Phong.
Chỉ là, hắn không ngờ, một thiếu niên chưa tới 20 lại dám thốt ra những lời cuồng ngạo như vừa rồi.
"Lâm Trần! Không được làm bậy!"
Đào lão tiên sinh nhìn thấy cảnh tượng này, hai hàng lông mày nhíu chặt lại, trầm giọng quát lớn.
"Đào lão, không có chuyện gì đâu, chỉ là bàn luận hữu nghị một chút thôi, ta sẽ chú ý nặng nhẹ."
Lâm Trần cười nhạt, sau đó cất bước đi ra ngoài, mọi người liếc mắt nhìn nhau cũng vội vàng ra theo.
"Ai, lão hữu, tính tình của nó từ xưa đã như vậy, mong lão chớ trách."
Đào lão tiên sinh cười khổ, thở dài một hơi, nói.
Nghe vậy, Lâm Chấn Thiên cười cười, trong mắt của Đào lão hiện lên sự khó hiểu, dường như ông bạn già của mình không lo lắng gì về trận đấu này thì phải.
"Ha hả, chỉ là tiểu bối luận bàn mà thôi, chúng ta ra ngoài xem đi, coi như là thi đấu giải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-dong-can-khon/710282/chuong-158.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.