Vốn tưởng rằng do mua không nổi mộ phần trong nghĩa trang cho nên cậu mới chọn nơi chôn cất cha mẹ ở nông thôn, nhưng khi đến nơi Xà vương mới phát hiện, mộ của cha mẹ Trương Truyện Tỳ dường như được làm rất cẩn thận chú trọng.
Đó là một toà mộ hợp táng, đặt tại đỉnh núi, đá xanh trên mộ bia ngoại trừ có họ tên người chết, ở cuối bia còn khắc lại một hoa văn cổ xưa kỳ dị, cả tòa mộ phần ở trên cao nhìn xuống, phía dưới chính là cầu TRường Giang.
—— Cầu Trường Giang.
Xà vương đứng ở đỉnh núi, lông mày hơi nhướng lên. Trong lòng hắn nghi ngờ cây cầu kia chính là cây cầu mà cha mẹ Trương Truyện Tỳ đã làm phép trấn áp qua, mà chôn họ ở chỗ này, lẽ nào là ý muốn thay thế quan tài đá kia trấn áp nơi đây?
Lúc đang suy nghĩ chợt nghe Trương Truyện Tỳ ở phía sau nói với hai đứa nhỏ: “Truyện Bích, Tiểu Niên các emđừng có chạy lung tung, cẩn thận té xuống.”
Xà vương quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Trương Truyện Tỳ ngồi xổm ở trước mộ phần, đem đồ cúng từ trong rổ lấy ra, hai cái đứa nhỏ cũng nghe nghe lời, không tới gần vách núi nữa, trái lại rất hiểu chuyện mà chạy đến, cầm lấy khăn giấy lau chùi bia mộ.
Xà vương đi tới, một bên hỗ trợ nhổ cỏ một bên giả vờ nói chuyện phiếm, hỏi: “Nhà cậu có người thân họ hàng ở đây sao?”
“Không có.”
“Vậy lúc chôn ở đây, người ta không nói gì sao?” Nhìn xung quanh đều là đất được khai khẩn thành đồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-do-da-thoai/287/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.