Không cần phải nói, bữa cơm này tự nhiên trở thành bữa cơm mà Xà vương và Hạ Tiểu Niên được ăn thoải mái nhất kể từ khi trưởng lão đi, sau khi dạ dày bị đầu độc hết mấy ngày, những thức ăn này ăn ngon đến muốn khóc, chỉ một lát gừng với mấy miếng tỏi thôi cũng cảm thấy thật mĩ vị, nếu không phải bị vấn đề mặt mũi và gia giáo cản trở, chắc cái đĩa cũng sẽ bị hai người bọn họ liếm qua một lần.
Nhìn thấy hai chú cháu đói bụng hệt như mấy ngày chưa được ăn cơm, Trương Truyện Bích kiêu ngạo tự hào, cảm thấy mình hệt như vị anh hùng cứu thế. Nhưng làm anh hùng đều là phải trả giá thật lớn, cho nên trên đường trở về nhóc không thể không từ cảm giác lâng lâng mà tỉnh táo lại đối mặt với vấn đề thực tế: Liên quan tới những món ăn vừa nãy… Nhóc làm sao giải thích với anh trai đây?!
Càng nghĩ càng rối, về càng gần nhà càng cảm thấy hoảng sợ, đặc biệt là vừa vào cửa nhìn thấy anh mình còn chưa ngủ, đang ngồi dưới bóng đèn làm vòng hoa, Truyện Bích hàm hàm hồ hồ nói câu ‘Em đã trở về’ liền định xông thẳng về phòng ngủ.
“Đứng lại!”
Thanh âm Trương Truyện Tỳ không lớn nhưng âm điệu lại rất mạnh, cậu cũng lười cùng em mình phí lời, nheo mắt trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Mấy món ăn trong tủ lạnh biến đi đâu hết rồi?”
Trương Truyện Bích xoay người một cái, ngập ngừng nói: “… Ăn rồi.”
“Em là heo hay sao mà có thể ăn nhiều vậy?! Nói thật!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-do-da-thoai/281/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.