Tôi là con gái duy nhất trong gia đình, từ nhỏ đã lớn lên dưới sự thương yêu nuông chiều của ba mẹ và các anh trai. Tôi và Ôn Húc quen biết nhau từ ngày bé, có thể gọi là thanh mai trúc mã, cho nên kết hôn cũng trở thành chuyện đương nhiên.
Từng chứng kiến đoạn tình yêu của anh hai và Tô Y, tôi còn nghĩ rằng mình thật may mắn, ít nhất giữa tôi và Ôn Húc cũng không tồn tại cách trở như vậy.
Tô gia xuống dốc, cuối cùng anh hai và Tô Y buộc phải chia tay. Tôi biết anh hai rất không cam lòng, ba năm anh ấy đã không trở về nhà. Tôi không thể hiểu được tình yêu là cái thứ gì?
Bạn bè đều hâm mộ tôi có một người bạn trai anh tuấn lại gia thế, mà tôi lại chưa từng trải qua cảm giác trời sụp đất nứt này. Lúc đại học, Ôn Húc trở về từ nước ngoài, đến trường thăm tôi. Anh khoác chiếc áo vàng nhạt đứng dười lầu trông rất phong độ, khoảnh khắc ấy, khi nhìn thấy anh, trái tim tôi đã rung động.
Sau khi tốt nghiệp, tôi kết hôn cùng Ôn Húc.Vài năm sau đó chúng tôi vẫn luôn bình yên hạnh phúc bên nhau. Tôi cứ ngỡ rằng sẽ chẳng có gì thay đổi, cuộc sống cứ như vậy mà trôi qua. Nhưng thật không thể ngờ rằng, có một ngày Ôn Húc lại nắm lấy bàn tay người con gái khác, mỉm cười dịu dàng.
Từ hôm đấy, toàn bộ thế giới của tôi trở nên tối tăm. Sau lại, người phụ nữ kia đến tìm tôi, tôi mới biết được cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-dieu-cua-trung-ta/3165487/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.