Giang Triết thu hồi cảm xúc, bực bội rút một điếu thuốc ra đặt lên miệng, đưa một điếu cho Tịch Hạo Trạch, Tịch Hạo Trạch thản nhiên nhận lấy, Giang Triết đưa bật lửa lên gần sát anh.
“Không cần đâu, thời gian này cô ấy không thể ngửi được mùi thuốc.” Tịch Hạo Trạch khẽ nói.
Bỗng nhiên một tiếng sấm nổ vang trên bầu trời, không khí ẩm ướt, Giang Triết cố bật vài lần mới lên lửa, anh hít sâu một hơi rồi nhả ra một vòng khói mờ ảo: “Cô ấy có quay lại cũng sẽ không tìm gặp anh.”
Nghe giọng điệu khó ưa của Giang Triết, Tịch Hạo Trạch không nói gì.
Ánh mắt Giang Triết lạnh lùng: “Loại người như các anh luôn cứng nhắc, tôi thật không hiểu Sơ Vũ thích anh ở điểm nào.” Trên thế giới này người tốt hơn Tịch Hạo Trạch vẫn còn rất nhiều .
“Giang tổng, đi đường bình an.” Nếu như đã không còn chung tiếng nói thì dù nửa câu cũng đã quá nhiều. Tịch Hạo Trạch lạnh lùng nói xong thì xoay người bước đi.
Giang Triết nhướng mày, trên khuôn mặt tuấn tú kia nở một nụ cười thỏa mãn .
***
Bà ngoại đưa Sơ Vũ xem đôi giày đầu hổ (1) vừa mới thêu xong, Sơ Vũ cầm trong tay thích đến nổi không muốn đặt xuống. Đó là một đôi giày rất đáng yêu, nhìn giống như thật, ngay cả là giày tốt nhất cũng không sánh bằng: “Ngoại, ngoại thật khéo tay, đôi giày đẹp như thế này bây giờ có tiền cũng không tìm ra chỗ mua.”
(1) Ở TQ cho trẻ đi giày hình đầu hổ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-dieu-cua-trung-ta/3165476/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.