“Không là vì đứa bé, mà bởi vì yêu!” Anh nhìn thẳng vào đôi mắt cô, tình cảm nói .
Câu nói sâu sắc ấy cứ văng vẳng bên tai Sơ Vũ, khắc sâu vào tim cô. Rồi đột nhiên cô lại cảm thấy xót xa. Chỉ là bản thân cô không đủ dũng khí, cô muốn hỏi vậy tình cảm của anh dành cho Tô Y thì sao? Miệng mấp máy nhưng vẫn không sao có thể thốt nên lời. Lặng lẽ quay đầu lại, ánh đèn mờ mịt, sự bất lực trên khuôn mặt Tịch Hạo Trạch làm lòng cô chua xót, là tình yêu đến muộn sao? Buồn bã pha lẫn thất vọng đang gào thét trong tâm trí, cô nhắm mắt lại, hai hàng lệ lăn dài.
Chân trái cô đột nhiên bị chuột rút, , từng cơn đau thắt ập đến, cô không thể chịu đựng được, hít sâu, cắn chặt răng, gắng gượng ngồi dậy.
Tịch Hạo Trạch liền phát hiện ra sự khác thường của cô, vội vàng bật đèn lên. Anh vẫn chưa biết được phụ nữ khi mang thai phải khổ sở như thế, ngọn đèn mờ nhạt, bởi vì đau nhức mà khuôn mặt trông cô xanh xao tiều tụy.
Anh hất chăn lên để nhìn thấy rõ hơn, sắc mặt ngày càng trầm xuống. Hai chân cô sưng lên như ổ bánh mì, có lẽ do thường ngày xoa bóp nhiều nên trên da dể lại nhiều vết bầm tím đến kinh người. Tay anh run lên, cố gắng kìm nén nổi đau trong lòng.
Kỹ năng của Tịch Hạo Trạch không thể giảm bớt sự đau nhức, lòng bàn tay anh rất ấm áp, nhưng không giống với độ ấm của trước kia,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-dieu-cua-trung-ta/3165472/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.