Ngón tay buông lỏng, chiếc thìa rơi xuống bát phát ra âm thanh chói tai, nước canh bắn tung tóe văng lên ngực anh để lại một mảng loang lỗ vết dầu mỡ trên áo.
Máu trong người anh như sôi trào, ngay cả khi đứa bé không còn anh cũng không sốc như khi nghe câu nói đó: “Sơ Vũ, anh chưa bao giờ nghĩ rằng chúng ta sẽ có ngày đó.”
Cô cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày như vậy. Giây phút cô biết được mình đang mang thai, tự đáy lòng cô tràn đầy phấn khởi muốn cùng chia sẻ với anh, nhưng cũng chỉ được vài phút ngắn ngủi, cô như rơi từ trên trời xuống mặt đất, thế giới đó bỗng nhiên sụp đổ. Tận mắt chứng kiến anh và Tô Y tay trong tay, còn mất đi đứa con chưa kịp chào đời nữa, tất cả như một nhát dao đâm sâu vào tim cô.
Cô nhẹ nhàng nói: “Em cũng hy vọng rằng em chưa hề biết gì cả, như vậy em còn có thể tự mình dối lòng cùng anh đi tiếp. Dù sao…” Cô hít thật sâu: “Dù sao anh cũng đã ở bên cạnh em trong thời gian em khó khăn nhất.”
“Anh có thể không yêu em, nhưng sao anh có thể xem em là vật thế thân chứ.“Cô bình tĩnh nhìn anh, chần chừ một lúc cuối cùng cũng thốt ra được những lời tận sâu trong đáy lòng.
Giọng anh có chút cứng nhắc: “Sơ Vũ, em không phải là vật thế thân.”
“Không phải là vật thế thân,vậy chẳng lẽ là tình yêu?” Sơ Vũ tự giễu nói, đôi mắt to tròn nhìn anh: “Em chỉ là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-dieu-cua-trung-ta/3165438/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.