Giờ thứ 4 của 45
Tay nhân viên pháp y nhảy từ trên xe cứu thương xuống.
Cô gật đầu chào anh ta. “Tôi là sĩ quan Sachs.”
Anh ta xoay cái bụng tròn quay của mình về phía cô và hỏi với nét mặt tỉnh bơ, “Vậy đấy. Chính cô là người gọi bánh pizza à?”. Rồi cười khùng khục.
Cô thở dài. “Chuyện gì xảy ra vậy?”, Sachs hỏi.
“Chuyện gì đã xảy ra ấy à? Với gã này sao? Anh ta bị giết, chuyện xảy ra như vậy đấy.” Anh ta chăm chú nhìn cô, rồi lắc đầu. “Cô là cảnh sát kiểu gì vậy? Tôi chưa bao giờ nhìn thấy cô ở đây cả.”
“Tôi ở trên thành phố xuống.”
“À, thành phố cơ đấy. Cô ở trên thành phố xuống. Hừm, có lẽ nên hỏi cho chắc ăn”, anh ta nói thêm vẻ nghiêm trọng. “Thế trước đây cô đã bao giờ nhìn thấy xác chết chưa?”
Nhiều khi chúng ta cũng phải chịu nhún mình một chút. Còn việc nhún mình như thế nào và nhún mình đến đâu cũng đòi hỏi phải có thời gian, nhưng đó là một bài học rất giá trị. Nhiều khi còn hơn cả giá trị, nhiều khi đó là điều cần thiết. Cô mỉm cười. “Anh biết đấy, ở đây chúng tôi đang phải đối mặt với tình hình rất khẩn trương. Chắc chắn tôi sẽ đánh giá rất cao sự giúp đỡ của anh. Anh có thể cho biết các anh phát hiện ra nạn nhân ở đâu không?”
Anh ta chằm chằm nhìn vào ngực cô trong giây lát. “Lý do tôi hỏi cô về việc đã bao giờ nhìn xác chết chưa là vì chắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-dieu-cua-than-chet/3083709/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.