Chương trước
Chương sau
Tiêu Bắc ngồi trong xe ngựa, vén màn nhìn ra ngoài… Quả nhiên, xe ngựa này cũng biết bay.

Cảm giác đi lại giữa trời thật rất kỳ diệu, mặt khác, Tiêu Bắc nhìn thấy xung quanh cũng có không ít xe ngựa có thể bay, thậm chí là người đi đường.

Có rất nhiều tử thần trực tiếp mọc cánh bay, có vài người thì cưỡi thú có cánh. Tiêu Bắc phát hiện một chuyện kỳ quái, ở đây có thiệt nhiều thứ biết bay, vừa nãy cậu còn thấy một con mèo đang bay.

“Hi Tắc Nhĩ, vì sao tất cả mọi người đều mọc cánh?” Tiêu Bắc khiêm tốn hỏi Hi Tắc Nhĩ.

“Là vì Địa ngục ở trong lòng đất, muốn tới chỗ đất bằng thì phải thông qua phi hành nên tất cả mọi người đều mọc cánh.” Hi Tắc Nhĩ trả lời.

“A!” Tiêu Bắc bừng tỉnh đại ngộ: “Đúng rồi, thiên sứ trên trời không có đất, nên cũng mọc cánh để bay!”(khúc này chém nhé)

“Bắc Bắc ngươi thật thông minh, hiểu một suy một ra ba!” Hi Tắc Nhĩ vỗ tay.

Tiêu Bắc cười tủm tỉm, nhưng nghĩ lại lại cảm thấy không đúng _ vậy lúc tham quan Địa ngục hay Thiên đường phải làm sao bây giờ?

Đang nghi hoặc, chợt nghe Lam Minh “Phốc” một tiếng cười lăn, chỉ vào Tiêu Bắc: “Tin thật kìa, còn một suy ra ba… Ha ha!”

Tiêu Bắc quay lại nhìn Hi Tắc Nhĩ thì thấy Hi Tắc Nhĩ bịt miệng nhịn cười, Bạch Lâu cùng Cảnh Diệu Phong đều có chút bất đắc dĩ nhìn Tiêu Bắc.

Tiêu Bắc lập tức ý thức được _ lại bị gạt, mình lại lại bị gạt, bây giờ ngay cả Hi Tắc Nhĩ cũng biết lừa mình… Ngàn phòng vạn phòng ngày phòng đêm phòng, mà không nghĩ tới tên tiểu ngu ngốc Hi Tắc Nhĩ cũng phải phòng!

Tiêu Bắc buồn bực xích lại cửa sổ tiếp tục ngắm cảnh, không thèm nói nữa. Cổ Lỗ Y ngồi trên vai vỗ nhẹ đầu cậu, an ủi _ Bắc Bắc, ngươi phải kiên cường!



Xe ngựa bay thật lâu, phía trước xuất hiện một hoàng cung cựa lớn. Cả hoàng cung được phủ một màu trắng như tuyết, từ xa nhìn lại vô cùng uy nghiêm hùng vĩ, còn có hai cái sừng rồng cao chọc trời .

“Đây là đầu bạch long sao?” Tiêu Bắc hỏi, nhìn quanh, cuối cùng vẫn quyết định hỏi Bạch Lâu.

Hi Tắc Nhĩ cướp lời gật đầu: “Đúng đó, Bắc Bắc.”

Tiêu Bắc híp mắt nhìn nó, tỏ vẻ không tín nhiệm.

Hi Tắc Nhĩ vội nói: “Lần sau ta không lừa ngươi nữa! Vừa nãy là nói giỡn, quý tộc không được gạt người, ngươi đừng méc Lucifer ta gạt ngươi nha.”

Tiêu Bắc nhướn mi, gật đầu, nội tâm an ủi _ Hi Tắc Nhĩ quả nhiên là trẻ ngoan, không nên cho nó lại gần bọn Lam Minh Khế Liêu nữa. Ở với bọn họ thì dù có đáng yêu đến mấy cũng đều trở nên đồi bại! Nghĩ tới đây liền quay qua trừng Lam Minh.

Lam Minh tỏ vẻ vô tội _ tôi có làm gì đâu.( TK: anh có làm gì đâu =.= cả lũ trẻ con ngoan ngoãn trở nên hư hỏng là tại anh đấy )

Xe ngựa dừng trước cửa hoàng cung, Tạp Mậu nhảy xuống mở cửa xe cho mọi người.

Xuống xe, ngẩng đầu nhìn, Tiêu Bắc thấy răng bạch long được dùng làm cột trụ hành lang, hoàng cung của Địa ngục giống như dùng cẩm thạch xây lên, trắng thiệt nha…

“Thế nào?” Hi Tắc Nhĩ hỏi mọi người, có chút tự hào _ cái này là kiến trúc đẹp nhất Địa ngục đó.

Lam Minh nhún vai: ” Thẩm mỹ của Lucifer thay đổi rồi.”

“A, vốn là muốn sơn đủ màu, nhưng là Lucifer không chịu cho người khác đụng vào xương cốt bạch long, cho nên…

Mọi người âm thầm cảm thấy may mắn gật đầu, trong lòng tự nhủ _ cũng may.

“Ta nóimà.” Lam Minh bĩu môi: “Thẩm mĩ bi kịch của Lucifer sao có thể tạo ra nơi đẹp như này.”

“Lam Minh… nhiều năm không gặp mà ngươi vẫn thích nói xấu sau lưng ta?”

Đúng lúc này, Tiêu Bắc chợt nghe từ giữa không trung truyền đến một giọng nói hoa hoa lệ lệ, không biết vì sao nghe giọng điệu nói chuyện của người này, Tiêu Bắc cảm thấy… Ái chà! Cảm giác rất quý khí nha.

Lam Minh híp mắt ghé vào tai cậu nói: “Đừng ôm hy vọng quá lớn, nghĩ đến thẩm mỹ của hắn đi!”

Tiêu Bắc nghiêm túc nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng đúng, đừng đem Lucifer tưởng tượng quá hoàn mỹ, vạn nhất lát nữa thấy rất bình thường lại tránh không được thất vọng.

Bước vào hoàng cung là một hành lang thật lớn thật dài. Mọi người đi vào, Cổ Lỗ Y bay tới bay lui, Hi Tắc Nhĩ đột nhiên nhớ tới: “A, đúng rồi, Cổ Lỗ Y trốn đi, đừng để Lucifer nhìn thấy ngươi!”

Tiêu Bắc vội bắt Cổ Lỗ Y lại, nhét vào ba lô. Cổ Lỗ Y khoanh tay bất mãn, Tiêu Bắc bảo nó đừng lên tiếng, kéo khoá lên .

Ngẩng đầu thì thấy Lam Minh đang nhìn mình.

“Sao vậy?” Tiêu Bắc khó hiểu.

“Không có gì.” Lam Minh tựa hồ muốn nói lại thôi, xoay mặt nhìn nơi khác.

Tiêu Bắc buồn bực, Lam Minh có tâm sự à? Không hiểu sao lại nghĩ những lời lúc trước Lam đã nói với mình, Lam Minh là vì rất sợ cha hắn tranh giành mình với hắn nên mới trở nên cáu kỉnh. Chẳng lẽ lần này cũng là…

“Hồi trước anh rất thân với Lucifer à?”

Lam Minh trầm mặc không nói.

“Hắn cũng thích giành đồ của anh?” Tiêu Bắc cười tủm tỉm nói: “Tôi không phải người muốn cướp có thể cướp, ai quan trọng ai không tôi tự biết!”

Lam Minh sững sờ, lập tức nhíu mày nhìn vai mình: “Nhiều chuyện!”

Tiêu Bắc thấy trên vai Lam Minh xẹt qua một cái đuôi màu lam, xem ra là Lam vừa chạy trốn sang bên kia. Tiêu Bắc chớp mắt mấy cái, đột nhiên nghĩ đến chuyện không biết Lam có từng chạy đến mấy chỗ mẫn cảm không…

“Đang nghĩ tới chuyện gì?” Lam Minh hỏi một câu chặt đứt suy nghĩ của Tiêu Bắc: “Mặt hồng như vậy?”

“Không có…” Tiêu Bắc đưa tay sờ mặt, tim đập nhanh quá nha, có tật giật mình .

“Ha ha…”

Lúc này, lại nghe tiếng Lucifer vang lên.

“Lam Minh, cậu ta thật đáng yêu.”

Lam Minh tỏ vẻ coi thường, Tiêu Bắc thì nhìn chung quanh _ Lucifer nhìn từ đâu vậy? Trong hoàng cung có gắn camera theo dõi?

“Là Địa ngục chi mắt!” Hi Tắc Nhĩ giải thích cho Tiêu Bắc: “Có thể nhìn thấy mọi ngõ ngách của Địa ngục, đương nhiên cũng có thể nhìn thấu nội tâm những ai đang ở địa ngục, cho nên trong Địa ngục nói dối là hoàn toàn vô ích. Mỗi tử thần đều có Địa ngục chi mắt, chỉ là khả năng của mắt biến hoá theo năng lực và cấp bậc.”

“Nói vậy con mắt khống chế người giết người kia… cũng là Địa ngục chi mắt?” Cảnh Diệu Phong hỏi Hi Tắc Nhĩ.

” Đúng vậy!” Hi Tắc Nhĩ gật đầu.

“Như vậy sao…” Tiêu Bắc càng khẩn trương, đừng nói vừa rồi mình nghĩ gì Lucifer đều biết?

“Ừh, biết.”

Giọng nói Lucifer vang lên, Tiêu Bắc cả kinh, mặt đỏ bừng_ hảo dọa người.

“Hắn không biết đâu.” Lam Minh thở dài, nói với Tiêu Bắc: “Ai cũng không thể nghe được ý thức của cậu, rất khó. Hắn bất quá chỉ là một lão Hồ Ly, dựa vào nét mặt của cậu mà đoán thôi.”

Tiêu Bắc nhẹ nhàng thở ra, trong lòng tự nhủ _ Lucifer thật giảo hoạt, nhưng cũng rất thú vị .

Hi Tắc Nhĩ xin lỗi Tiêu Bắc: “Bắc Bắc, ngươi đừng để ý nha, hắn là cái dạng này đó, thích trêu chọc người khác, bất quá tâm địa không xấu. Hắn chỉ là ỷ vào mình cường đại hoàn toàn không có nhược điểm nên không ai có thể làm gì hắn thôi.”

“Cũng chưa chắc.” Lam Minh thấy Tiêu Bắc có chút tức giận, liền quyết định giúp cậu báo thù. Thò tay mở khoá balo của Tiêu Bắc.

Cổ Lỗ Y lập tức thò đầu ra, hiếu kỳ hết nhìn đông tới nhìn tây.

Đồng thời, mọi người nghe thấy một tiếng hít thật sâu: “Bạch long…”

Lam Minh chọt Cổ Lỗ Y, hỏi nó: “Cổ Lỗ Y, ngươi yêu ai nhất?”

“Bắc Bắc!”

Cổ Lỗ Y vẫy cánh bay ra, ngồi trên vai Tiêu Bắc, cọ cọ.

“Nhưng có một tên gọi là Lucifer muốn khi dễ Bắc Bắc nha.”

Cổ Lỗ Y nheo mắt, sau đó nhìn xung quanh, tư thế như là muốn tìm Lucifer sau đó báo thù cho Bắc Bắc.

Tiêu Bắc có chút bất đắc dĩ nhìn Lam Minh _ như vậy có thể chọc tức Lucifer à? Cảm giác có chút trẻ con.

Nhưng mà…

Đột nhiên mọi người nghe thấy Lucifer thất vọng nói một tiếng: “Tức chết ta…”

Mọi người nín cười _ Ma vương này cũng rất thẳng thắn đó chứ.

“Tên Cổ Lỗ Y sao…” Lucifer thì thầm nói: “Giống hệt khi hắn còn bé, thật đáng yêu.”

Cổ Lỗ Y lắc đuôi, nhìn Lam Minh _ không giống người xấu nha!

Khóe miệng Lam Minh khẽ nhếch, tựa hồ vô cùng vui vẻ, cũng không biết là do thành công chọc tức Lucifer, hay là vì câu nói ai quan trọng ai không tự biết kia của Tiêu Bắc.

Đi qua rất nhiều cánh cửa, Tiêu Bắc chỉ thấy những bức điêu khắc tinh xảo, bối cảnh u ám cùng vách tường thuần trắng… Hoàn toàn không có chút gì đáng sợ như trong tưởng tượng.

Rốt cục, mọi người đến trước cánh cửa cuối cùng, Tạp Mâu nhẹ nhàng đẩy cửa ra.

Cánh cửa này rất lớn, sau một trận tiếng kẽo kẹt thật lâu mới hoàn toàn mở ra. Hiện lên trước mắt mọi người chính là một không gian màu đen cực lớn, bốn phía treo rèm tơ lụa màu đen trải dài trên mặt đất, vây kín gian phòng, đem tất cả cửa sổ ngăn lại.

Chính giữa đại sảnh trống rỗng là một bậc thang màu trắng thật dài.

Bậc thang hướng thẳng lên, Tiêu Bắc nhìn liếc qua. Cũng không phải là quá cao, chỉ là hơi dài, hình dáng có chút giống một con bạch long.

Tiêu Bắc có chút cảm khái _ Lucifer tựa hồ rất nhớ bạch long đã từng làm bạn với hắn.

Cổ Lỗ Y nằm trên lưng lưng Tiêu Bắc, hiếu kỳ nhìn phía trước.

Trên bậc thang cuối cùng, có một chiếc ghế rất cao. Một người áo đen ngồi trên đó, mặc dù khoảng cách rất xa nhưng Tiêu Bắc vẫn có thể thấy rõ có người ngồi đang trên ngai vua. Hắn tùy ý ngồi ở đó, gác chân, một tay chống cằm, nhìn động tác đã biết lúc này hắn đang cảm thấy rất hứng thú nhìn mọi người.

“Hi Tắc Nhĩ, trên nhân thế vui không?” Lucifer cười nhẹ hỏi, giọng nói hoa lệ vang lên: “Ta nghe nói ngươi học được rất nhiều, còn quen thêm nhiều bằng hữu.”

“Ừh.” Hi Tắc Nhĩ gật đầu: “Ta mỗi ngày đều rất vui vẻ.”

Tiêu Bắc nhìn quanh, phát hiện không có có bất kỳ gì để giải trí, ngay cả môt quyển sách cũng không có, nhỏ giọng hỏi Lam Minh: “Lam Minh, hắn lúc nào cũng ngồi ở đó à, không buồn sao?”

“Ta ngồi ở đây chỉ là đây là nơi oai nhất.” Lucifer nghe thấy Tiêu Bắc nói vậy, cười cười trả lời cậu: “Bởi vì ta biết Lam Minh muốn tới nên mới ngồi đây, không thể thua hắn.”

Lam Minh nhíu mày, cười lắc đầu.

Cổ Lỗ Yhết bay sang trái lại bay sang phải Tiêu Bắc, tựa hồ cảm thấy rất nhàm chán.

“Nó thật đáng yêu.” Lucifer ngửa mặt bắt đầu hồi tưởng: “Đám long bảo bảo hồi nhỏ đều thật ngoan a.”

“Nếu ngươi thích rồng như vậy thì có thể nuôi mà.” Hi Tắc Nhĩ nói: “Long Tước đang giữ mấy đứa, nếu ngươi muốn thì có thể nói với hắn. Ta coi rồi, đứa nào cũng rất rất đáng yêu rất khỏe mạnh.”

Lucifer bật cười, khẽ lắc đầu: “Không được… Có nhiều thứ mất đi chính là mất đi, không thể thay thế.”

Tiêu Bắc cũng thay Lucifer tiếc nuối _ thay vì muốn vật thay thế thì không bằng giữ lại một phần hồi ức vẫn tốt hơn.

“Các ngươi tìm ta có chuyện gì?” Lucifer cười hỏi: “Đừng nói là theo Hi Tắc Nhĩ về thăm người thân nha?”

“Là vầy, có một tử thần đã giết rất nhiều người.” Hi Tắc Nhĩ trả lời.

“Cái gì?” Lucifer nhíu mày, tựa hồ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, lắc đầu: “Không ai nói cho ta biết chuyện này.” Nhìn Tạp Mậu: “Có loại chuyện này?”

Tạp Mậu cũng là vẻ mặt mờ mịt, lắc đầu: “Không biết, công việc mỗi ngày của tử thần đều phải đăng ký và khớp với ghi chép trên sổ tử thần, nếu có sai lệch gì, hẳn là sẽ có báo cáo.”

“Các ngươi có chứng cớ gì không?”

Hi Tắc Nhĩ đem chuyện đã xảy ra kể cho Lucifer, cũng đưa camera cho hắn.

Lucifer đang ở xa chậm rãi khoát tay, camera tự động bay đi. Hắn cầm lấy kiểm tra, cũng chú ý tới người nọ, liền hỏi Tạp Mậu: “Biết hắn không?”

Tạp Mậu lấy sổ tử thần ra so, sổ điện tử ghi nhận tướng mạo sau đó tự động tìm kiếm.

Bọn Tiêu Bắc đứng khá xa, hoàn toàn không nhìn thấy dung mạo Lucifer, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy ngũ quan hắn rất nét, làn da cũng khá trắng.

“Tử thần này tên là Carlos.” Tạp Mậu tìm thấy người, bắt đầu kiểm tra công việc hàng ngày của hắn, nhưng mới liếc mắt…

“A!” Tạp Mậu sợ hãi kêu một tiếng: “Đăng kí của hắn ở trong trạng thái không thẻ, còn có hắn là tử thần bị phế trừ, đã vượt ngục!”

“Hm?” Lucifer nhíu mày.

“Cái gì gọi là không thẻ?” Tiêu Bắc hỏi Hi Tắc Nhĩ.

Sắc mặt Hi Tắc Nhĩ cũng vô cùng nghiêm trọng: “Chính là chỉ tử thần không có đăng ký. Công việc mỗi ngày của tử thần đều phải đăng kí, nếu như không đăng ký thì tính là ngoài thẻ! Đương nhiên, nếu như tử thần bị giam vào ngục hoặc chết, đăng kí của tử thần cũng sẽ ở trạng thái ngoài thẻ, đây là rất chuyện rất nghiêm trọng!”

Tiêu Bắc cùng Lam Minh liếc nhau một cái thì minh bạch, nói đơn giản một chút, Carlos đi làm không đăng kí.

“Bệ hạ, hắn ở trạng thái ngoài thẻ lâu rồi! Ít nhất cũng nửa tháng.”

“Tuyệt không có khả năng này!” Lucifer cầm sổ tử thần tới, liếc một cái, vung chân đá Tạp Mậu: “Hắn là ai phụ trách, ta không tin có một tử thần không nhiệm vụ không đẳng cấp mà dám lang thang trên nhân giới! Đem sếp của hắn gọi tới đây cho ta!”

“Dạ.” Tạp Mậu từ trên bậc thang ngã xuống, lao ra cửa. Không lâu sau lại thấy hắn chạy về hô to: “Không tốt rồi bệ hạ, hắn là thuộc hạ của Lạp Tắc tướng quân!”

“A…” Lucifer tựa hồ là minh bạch: “Nguyên lai là đều cá lọt lưới.”

“Lạp Tắc tướng quân là ai?” Lam Minh không hiểu.

“Hắn là tướng quân làm phản, trước kia quản hạt hơn một ngàn danh tử thần, nhưng hắn cấu kết yêu ma giết hại nhân loại nên bị phán quyết tử hình!”

Tiêu Bắc gật đầu, thì ra là thế.

“Chuyện này ta sẽ phụ trách.” Lucifer nói với bọn Lam Minh cùng Tiêu Bắc: “Đây là trách nhiệm của Địa ngục, có thể có vài linh hồn đã đầu thai nên toàn bộ người chết trong những án kiện không thể đảo ngược nhưng những người chết gần đây, ta sẽ lập tức làm linh hồn của họ một lần nữa trở lại thân thể, hồi sinh.”

“Có thể chết mà sống lại sao? Vậy thì tốt quá!” Tiêu Bắc cao hứng.

“Chuyện này tạm thời nói đến đây.” Lucifer đứng lên, áo choàng màu đen sau lưng bị hắn nhẹ nhàng vung lên: “Lần sau bàn lại, ta cần nghiêm túc chỉnh đốn nhân viên một chút.” Nói xong, thoáng cái biến mất.

“Không thể tưởng được Địa ngục cũng có sơ hở.” Hi Tắc Nhĩ nói với Cảnh Diệu Phong: “Bất quá đừng lo, Lucifer đã đáp ứng thì đảm bảo rất nhiều người đều có thể hồi sinh, đến lúc đó, hắn nhất định sẽ xử lý sạch sẽ những chuyện còn lại.”

Cảnh Diệu Phong dĩ nhiên hoàn toàn tin tưởng lời hứa của Ma vương.

Công sự xong xuôi, mọi người có vẻ thoải mái hẳn lên. Hi Tắc Nhĩ mang bọn Tiêu Bắc đi tham quan cung điện của mình, còn tranh thủ du ngoạn Địa ngục một phen.

Dưới Địa ngục cơ hồ cái gì cũng có, điều kiện sinh hoạt so với bên ngoài tốt hơn rất nhiều, còn rất sạch sẽ.

Sau một đêm chơi thả ga, mọi người cáo biệt bạn bè mới quen ở Địa ngục, hứa có rảnh lại đến, sau đó dùng xe ngựa lên mặt đất, trở lại EX.

Lúc này, trời vừa sáng, vừa tới cửa biệt thự thì thấy năm con sói con nằm dài trước cửa, nghiêng đầu ngóng mọi ngượi. Thấy mọi người vừa về lập tức ngao ô ngao ô kêu lớn thông báo cho người trong nhà.

Cảnh Diệu Phong cùng Lam Minh khẽ liếc nhau_ có khả năng Khế Liêu đã tra được gì đó.

Vào EX, Khế Liêu, Sphinx, còn có Long Tước đang vây quanh bàn nghiên cứu một bản vẽ.

“Đã trở lại?” Long Tước ngẩng đầu: “Giải quyết xong chưa?”

“Giải quyết xong rồi.” Lam Minh gật đầu: “Các ngươi đang làm gì vậy?

” À!” Long Tước có chút hưng phấn cũng có chút khẩn trương: “Khế Liêu và Đao Tù vừa mới trộm được một ít thứ từ toà nhà của Diêu Chính Thành, mặc dù không có văn kiện liên quan đến lão Dương, nhưng Khế Liêu lạc đường nên đánh bậy đánh bạ tìm được ít tư liệu rất hữu dụng!”

Mọi người nhịn cười tới cạnh Khế Liêu, Khế Liêu không hổ là lang, đi tới đâu lạc tới đó!

“Đây là cái gì?” Bạch Lâu cảm giác hơi hoa mắt cầm bản vẽ lên, cẩn thận nghiên cứu.

“Ta cảm thấy Diêu Chính Thành muốn triệu tập nhiều yêu ma quỷ quái như vậy, có khả năng chính là vì vật này!” Long Tước hướng Lam Minh cười: “Cái này gọi là đắc lai toàn bất phí công phu!”

“Ừh.” Lam Minh cười lạnh một tiếng: “Xem ra lời lão quỷ đó cũng không hoàn toàn sai, trên thuyền quả thực có thứ chúng ta muốn.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.