🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Sau khi bắt được sai lầm của đối phương, Lâm Minh không còn có cho Thiên Cương chút cơ hội nào, mãi cho đến cuối cùng là lực của Thiên Cương không có chỗ dùng.

Răng rắc!

Thời điểm này Thiên Cương bố trí không gian kiếm thế lúc trước nứt ra, thân mặc một thân hắc y, trường thương của Lâm Minh xé rách không gian kiếm thế.

Hắn tiện tay ném trường thương đi, cây thương này chỉ là một kiện Thiên Tôn Linh Bảo, là Lâm Minh đánh chết Thiên Tôn đỉnh cấp của Thánh tộc thu tới, tự nhiên không cách nào ngăn công kích của ám tinh kiếm, chỉ dùng một lần là báo hỏng.

Bản tôn Lâm Minh tay cầm Ám Long thương, toàn thân âm dương chi lực dung hợp, mũi thương trực chỉ Thiên Cương thần vương, lực lượng này quán chú ác ma lực vào trong.

Ba đại phân thân của Lâm Minh hiện ra ba hào quang khác nhau, theo thứ tự là cương nguyên, chân nguyên. Thần nguyên, đối ứng tinh khí thần Tam Thập Tam Thiên đại đạo.

Bốn Lâm Minh liên thủ, thực lực tăng lên gấp mấy lần.

Mắt thấy Lâm Minh khí thế càng ngày càng thịnh, trong mắt Thiên Cương thần vương mang theo khuất nhục và tức giận, Thiên có thân thể vô cùng cường đại, nhưng mà hắn thiếu khuyết biến hóa, đây biến thành nhược điểm không cách nào bù đắp của hắn.

Biến hóa chưa đủ có khuyết điểm đáng sợ như vậy.

Trong chiến đấu vừa rồi, Lâm Minh tương đương dùng xảo kình chế trụ Thiên Cương, chuyện này làm nội tâm của hắn khuất nhục.

Hắn nhanh chóng thiêu đốt máu huyết khu trừ ác ma lực và tử vong pháp tắc trong người.

Trong mắt Lâm Minh hàn mang lóe lên, trên tay ba đại phân thân là ba ổ quay lớn. Theo thứ tự là màu đen, màu tím cùng màu xanh.

Thời điểm này Lâm Minh tự nhiên sẽ không cho Thiên Cương thần vương có chút cơ hội xoay người nào. Hắn đang muốn ra tay công kích, trong tích tắc này có giọng nói băng hàn truyền tới.

- Dừng ở đây!

Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, lông vũ bay lả tả tới, khi Lâm Minh cùng Thiên Cương bị bao phủ trong đó,lông vũ xuất hiện làm không gian này dính lại, năng lượng vận chuyển trở nên vô cùng chậm chạp, một nữ tử áo trắng bồng bềnh đáp xuống giữa Lâm Minh cùng Thiên Cương thần vương, ngươi này chính là Phiêu Vũ thần vương.

- Chấm dứt, Thiên Cương. Ngươi thua.

Thiên Cương khí huyết xao động, thở như trâu, hắn vừa mới ổn định cương nguyên trong người, đang muốn liều mạng với Lâm Minh thì Phiêu Vũ gọi lại.

Hiển nhiên, hắn không phục.

- Luận võ thiêu đốt máu huyết, đã là ám muội, mà thiêu đốt máu huyết vẫn không chiếm ưu thế, đó là thua rồi!

Thiên Cương có thể thiêu đốt máu huyết, Lâm Minh tự nhiên cũng có thể thiêu đốt máu huyết, đây không phải đại chiến sinh tử, mà chỉ quyết định quyền nói chuyện mà thôi, nếu như đều thiêu đốt máu mà chiến, còn không bằng đánh sinh tử một hồi, liều ngươi chết ta sống, như vậy cũng không tồn tại chuyện rời khỏi chiến trường.

Kỳ thật đến cấp bậc Chân Thần, dưới tình huống bình thường không ai dám liều mạng với đối thủ, bởi vì bọn họ một khi bị tổn thương không thể nghịch chuyển, không phải thiên tài địa bảo nào có thể chữa tốt, ít nhất cũng phải là linh dược cấp Chân Thần mới được.

Mà số lượng linh thảo cấp Chân Thần không có bao nhiêu, có đôi khi cần tìm linh dược nào đó khắp Tam Thập Tam Thiên cũng khó tìm được.

Cho dù tìm được, luyện chế là chuyện cực kỳ phiền toái, rất nhiều luyện dược sư căn bản không có thể lực này.

Thiên Cương thần vương nhìn Phiêu Vũ, lại nhìn qua Lâm Minh, tuy trong nội tâm không muốn thừa nhận, nhưng mà không thể không nói Phiêu Vũ nói là sự thật, trận chiến đấu này hắn đã thua.

Tuy hắn thua dươi s tình huống Lâm Minh tính toán cùng xảo kình, thua thập phần không cam lòng, nhưng mà thua chính là thua, không cần lấy cớ.

Hơn nữa Thiên Cương thần vương cũng biết, Lâm Minh thời điểm chiến đấu là bằng vào Luyện Thể Thuật Đạo Cung Cửu Tinh đấu với mình, không có dùng pháp tắc khác.

Không thể không nói, chỉ cần từ hệ thống luyện thể, Thiên Cương thần vương đi tới cực hạn, hai người so đấu Luyện Thể Thuật, tự là Thiên Cương được lợi cực lớn.

Nhưng cho dù như thế, Thiên Cương hoàn toàn áp chế Lâm Minh, nhưng mà trong thời gian ngắn Thiên Cương thần vương cũng không thể chiến thắng, thậm chí còn dùng huyết mạch biến thân.

Lâm Minh là một nhân loại, chỉ bằng vào Luyện Thể Thuật có thể đánh với Thiên Cương chiến đến loại trình độ này, đã đủ để cho Thiên Cương bội phục.

Bởi vậy sau khi Phiêu Vũ đứng ra, rốt cuộc cương nguyên trong người Thiên Cương yên lặng lại, trong lòng của hắn rõ ràng, sau khi hệ thống luyện thể đi tới mức tận cùng sẽ biến thành sở đoản của hắn, hắn có thiên phú luyện thể không ai bằng, chỉ bằng vào luyện thể mà đạt tới Chân Thần.

Đương nhien chuyện này khó lường, nhưng mà từ xưa đến nay rất nhiều Chân Thần là song tu, thậm chí còn có tam tu, bọn họ thông hiểu Tam Thập Tam Thiên pháp tắc không chỉ một loại, người như vậy tốc độ tu luyện cực chậm, nhưng mà thành tựu Chân Thần lại có tiềm lực lớn hơn nữa.

Thiên Cương thần vương nhìn Lâm Minh thật sâu, thân thể hóa thành một đạo lưu quang, lập tức biến mất trong tinh không.

Hắn làm thế là thừa nhận thất bại của mình..

Mà cùng lúc đó, Phiêu Vũ nhìn qua Lâm Minh.

Tinh không như mực, Lâm Minh tay cầm Ám Long thương đứng thẳng, hai mắt thâm trầm như nước.

Tinh quang chiếu vào người Lâm Minh giống như thủy ngân chảy dài.

- Thiên đạo...

Trong nội tâm Phiêu Vũ thần vương như có cảm giác, nàng ngửa đầu nhìn lên trời, ánh mắt kéo dài ra xa, dường như muốn nhìn thấy điểm cuối của vũ trụ.

Thời đại này đã không bình tĩnh...

Nàng thu hồi suy nghĩ, ánh mắt nhìn qua Lâm Minh, khẽ nói:

- Mười ngày sau, ta sẽ chiến với ngươi, kỳ hạn này đủ cho ngươi khôi phục đỉnh phong rồi.

Lâm Minh gật đầu, lại triệu hồi Hỗn Nguyên Thiên Cung.

Hỗn Nguyên Thiên Cung xuất hiện thì biến lớn, ba bóng người từ trong Hỗn Nguyên Thiên Cung bay ra.

Ba người này chính là Ngạo Nhật, Tà Nguyệt còn có Thanh Liên tiên tử.

Lúc này Lâm Minh đã sớm thu huyết nhục Hoang trong người bọn họ, còn cho bọn họ tư duy độc lập, nhưng tu vị bọn họ bị Lâm Minh dùng Tu La Thiên Đạo giam, hiện tại không có chút sức chiến đấu nào.

- Các ngươi tự do.

Lâm Minh nói ra lời này trực tiếp đẩy đám người Thanh Liên tiên tử tới chỗ Phiêu Vũ thần vương.

Hắn không định khó xử ba người này.

Nhưng mà sau khi khôi phục tự do, ba người này bị Lâm Minh hàng phục trải qua cái gì đều nhớ rõ.

Nghĩ tới các chuyệ này, bọn họ muôn tự sát.

Nhất là Thanh Liên tiên tử, nghĩ đến nàng trước kia xưng hô và động tác với Lâm Minh, ánh mắt nhìn qua Lâm Minh bắn ra lửa.

Nàng cực kỳ khuất nhục, nàng hiện tại hận không thể xé nát Lâm Minh, sau đó tự sát!

- Sư phụ!

Thanh Liên tiên tử nhìn thấy Phiêu Vũ thần vương, trực tiếp quỳ trong hư không, nàng đời này chưa bị khuất nhục như thế.

Vào lúc này Thanh Liên tiên tử cũng không có nói ra cái gì nhờ Phiêu Vũ báo thù, lập tức giết chết Lâm Minh các loại lời nói.

Tuy nàng giận dữ nhưng cũng không có mất đi lý trí, kể từ tình hình bây giờ mà nhìn, mình có thể đạt được tự do chỉ sợ cũng không phải Phiêu Vũ dựa vào vũ lực uy hiếp có được, mà là thông qua đàm phán.

Nếu không phải Lâm Minh rút huyết nhục Hoang ra khỏi người bọn họ sớm mấy ngày, giam cầm tu vị của bọn họ, giải phóng tư tưởng tự dọ, còn cho thấy rõ quá trình đàm phán, bây giờ là chuẩn bị "Giao hàng".
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.