🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Lâm Minh vốn là đang phải lên đường, đột nhiên ngẩn ra, quay đầu lại, lại Nhan Nguyệt Nhi có chút lúng túng nhìn mình, ở bên trong những người này, thiên phú của Nhan Nguyệt Nhi thể hiện tại thể ngộ pháp tắc cùng tốc độ tu luyện, nàng không thể nào am hiểu thực chiến, càng sẽ không chém giết sinh tử, hơn nữa tu vi nàng hơi thấp, chiến lực coi như là kế cuối trong mọi người, để nàng đi một mình, quả thật có nguy hiểm.

Nhan Nguyệt Nhi rất có tự mình biết mình, mặc dù nói thí luyện bí cảnh Thần Thú tính nguy hiểm cũng không cao, nhưng mỗi lần thí luyện cũng sẽ có người chết, Nhan Nguyệt Nhi cũng không muốn trở thành một thành viên trong đó.

- Hoàng Hồng Chí không phải là muốn mời ngươi sao?

Lâm Minh khe khẽ nhíu mày, dùng chân nguyên truyền âm trả lời.

Mặc dù nói hắn không ngần ngại giúp Nhan Nguyệt Nhi một lần, nhưng chuyện như vậy nếu kéo vào, nhất định sẽ đưa tới cừu hận cho mình, tương đương với việc đánh vào mặt Hoàng Hồng Chí, hắn mặc dù không sợ Hoàng Hồng Chí, nhưng là không muốn tự tìm phiền toái.

- Phải . . . Nhưng là hắn người này, lúc trước ta đã nghe qua một chút, thanh danh không tốt lắm . . .

Hiện tại trong lòng Nhan Nguyệt Nhi thật sự là quẫn bách, lúc bình thường nàng ở Lung Phượng Cung là tiểu công chúa chúng tinh phủng nguyệt - sao quanh trăng sáng, nếu như ra khỏi Lung Phượng Cung, ở phân cung khác, một khi xuất hiện, tức thì bị vô số nam đệ tử theo đuổi vây quanh lấy lòng, huyết mạch Cổ Phượng hoàn mỹ hơn nữa dung mạo nàng vốn là cũng không kém, người theo đuổi có thể không nhiều sao!

Người cao ngạo cùng cảm giác về sự ưu việt không phải là bẩm sinh, mà là bồi dưỡng sau này, lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, Nhan Nguyệt Nhi dĩ nhiên cao ngạo, chuyện chủ động đưa tới cửa như vậy lại là lần đầu tiên nàng làm.

Chủ động yêu cầu đồng hành cùng một người đàn ông, còn bị người ta hỏi ngược lại, nàng sợ trong lòng Lâm Minh sinh ra hiểu lầm.

Lâm Minh dùng dư quang ánh mắt không lưu dấu vết liếc mắt nhìn Hoàng Hồng Chí một cái, lại thấy Hoàng Hồng Chí đang cười híp mắt chờ.

Mới vừa rồi Nhan Nguyệt Nhi cùng Lâm Minh nói chuyện với nhau cũng dùng chân nguyên truyền âm. Rất nhanh chóng, trước sau chỉ một hơi thời gian, thời gian hai người nhìn nhau cũng rất ngắn, Hoàng Hồng Chí còn chẳng hay biết gì, ngây ngô chờ Nhan Nguyệt Nhi đáp ứng hắn, về phần đang phía sau Hoàng Hồng Chí, còn có mấy người tựa hồ là các anh em bằng hữu của Hoàng Hồng Chí, thì đang hỉ hả đàm tiếu, tựa hồ đang chờ nhìn Hoàng Hồng Chí theo đuổi nữ nhân thành công.

Nếu như mang Nhan Nguyệt Nhi đi, vậy không nghi ngờ chút nào chính là đánh Hoàng Hồng Chí một bạt tai trước mặt mọi người.

Còn có một vấn đề khác, Lâm Minh vốn định chính mình tầm bảo, nhưng là mang theo Nhan Nguyệt Nhi, như vậy bảo vật nhận được phân phối sẽ thành vấn đề.

Thấy Lâm Minh đang do dự, nói chính xác rõ ràng là không muốn mang theo chính mình, trong lòng Nhan Nguyệt Nhi hết sức buồn bực. Chính mình có không được hoan nghênh như vậy sao? Là lớn lên xấu tới mức ảnh hưởng tâm tình của ngươi sao? Chuyện như vậy, nàng lớn như vậy là lần đầu tiên trải qua.

Trong lòng quýnh lên, Nhan Nguyệt Nhi cắn răng nói:

- Trước khi ta tới bí cảnh Thần Thú, Hỏa Liệt Thạch tiền bối đã nói có chuyện gì tìm ngươi là được, rõ ràng ý của hắn là đã thông báo với ngươi phải chiếu cố ta.

Khi nói chuyện, đôi bàn tay trắng như phấn của Nhan Nguyệt Nhi nắm chặt, nói ra những lời như vậy, quá mất tự tôn, trong lòng nàng rất ủy khuất.

- Ách . . .

Lâm Minh im lặng, cẩn thận thử nghĩ xem, Hỏa Liệt Thạch cũng là nói như vậy, lại thêm vào một câu già mà không nên nết, Lâm Minh vốn là không có dự tính, cho là nói giỡn, xem ra lão này thật sự nghiêm túc.

- Cái này . . . Được rồi.

Lâm Minh không thể làm gì khác hơn là miễn cưỡng đáp ứng, thật ra thì hắn cũng không phải là người có máu lạnh, mặc dù không có giao tình gì cùng Nhan Nguyệt Nhi, nhưng dầu gì cũng cùng tu hai năm ở Hỏa Linh tinh, không thể trơ mắt nhìn Nhan Nguyệt Nhi gặp chuyện không may, bất kể là để cho nàng một mình, hay là đi theo Hoàng Hồng Chí, cũng dễ dàng sinh ra nguy hiểm, như vậy hắn cũng không cách nào khai báo đối với Hỏa Liệt Thạch.

Suy nghĩ một chút, Lâm Minh thêm vào một câu.

- Ngươi theo ta đồng hành cũng có thể, nhưng là có chuyện phải nói trước, chúng ta tìm bảo vật dựa vào bản lãnh, ta tìm được thứ gì, sẽ không phân cho ngươi, thứ ngươi có được, ta cũng sẽ không cần.

- Ngươi . . .

Nhan Nguyệt Nhi trừng mắt, bộ ngực nhỏ giận đến phập phồng kịch liệt, bây giờ nàng nhìn bộ dáng nghiêm trang thật tình khi Lâm Minh nói những lời này, rất muốn đi qua đánh một quyền vào trên mặt hắn.

Quá khi dễ người!

Những lời này của Lâm Minh là tuyên bố coi nàng như gánh nặng, cũng nhận định nàng tìm không được vật giá trị gì, đáng giận nhất là hắn lại đề phòng nàng giống như đề phòng cướp. Hắn cho rằng mình là người mặt dày mày dạn sao?

Nhan Nguyệt Nhi xưa nay kiêu ngạo, làm sao có thể nghĩ tới không làm mà hưởng, phân chia đồ vật của người khác chứ!

- Ngươi coi ta là người như thế nào! Ngươi làm như ta cần thứ mà ngươi tìm được vậy! Ta vốn là không muốn được không, không nên làm cho người ta không chịu nổi như vậy! Còn có, ngươi thật là đồ nam nhân keo kiệt nhất mà ta đã gặp!

- Ách . . .

Lâm Minh có chút lúng túng sờ sờ lỗ mũi, thử nghĩ xem, mới vừa rồi nói có chút hơi quá, tuy nhiên lời thô tục nói trước tương đối khá, nếu thật sự tìm được đại bảo tàng, phân cho Nhan Nguyệt Nhi một chút Lâm Minh thật cũng không để ý.

- Ta không so được với thiên chi kiêu nữ xuất thân từ đại gia tộc các ngươi, ta xuất thân từ bình dân, dĩ nhiên phải quý trọng tài nguyên, rồi hãy nói, thứ tìm được tại bí cảnh Thần Thú này ngay cả Thánh chủ cũng sẽ động tâm, ta nghĩ bất kể là ai cũng không hào phóng nổi, thời gian quý giá, ta không nhiều lời với ngươi, ngươi đi theo ta là được, ta nói trước, nếu như gặp phải nguy hiểm chính mình cũng không đối phó được, ta có thể sẽ ném ngươi chạy trối chết, đến lúc đó, bản thân ngươi tự cầu phúc đi.

Lâm Minh nói xong, xoay đầu lại, chọn phương hướng ít người nhất rồi bay đi.

- Thật ghê tởm!

Nghe được câu nói sau cùng của Lâm Minh, Nhan Nguyệt Nhi giận đến dậm chân, nhưng là không có biện pháp, nàng chỉ có thể đi theo Lâm Minh, mặc dù Lâm Minh ghê tởm, nhưng ít ra tin được.

Nhan Nguyệt Nhi đang muốn động thân, kết quả Hoàng Hồng Chí luôn luôn đôi mắt - trông mong liền trợn tròn mắt.

- Nhan Nguyệt Nhi, ngươi có ý gì, bản thiếu gia đang nói chuyện với ngươi, ngươi không nghe thấy sao?

Hoàng Hồng Chí còn không biết Nhan Nguyệt Nhi cùng Lâm Minh mới vừa rồi nói cái gì, chỉ thấy Nhan Nguyệt Nhi đột nhiên dậm chân giống như bệnh thần kinh, sau đó không nói tiếng nào liền bay đi, hắn nhất thời phát hỏa, các anh em tốt của mình đều đang nhìn a, nếu như bị Nhan Nguyệt Nhi làm cho bẽ mặt như vậy, gương mặt này của hắn đặt ở đâu, lúc trước hắn theo đuổi nữ tử đều là dễ như trở bàn tay, đây cũng là tư cách để hắn khoác lác, hôm nay lại bị từ chối, bị một tiểu nha đầu đùa bỡn.

Nhan Nguyệt Nhi đang nổi nóng, nghe được Hoàng Hồng Chí nói như vậy, lại càng giận đến lông mày nhíu lại, nếu như không phải là sắc lang này tới gần mình, làm cho nàng cảm nhận được nguy hiểm, nên muốn tìm người che chở, cần gì phải chịu cỗ tức giận này.

- Nghe thấy thì như thế nào? Không nghe thấy thì thế nào? Ta tại sao phải trả lời ngươi, bản thân ngươi cho rằng mình rất tốt a! Ngươi đang câu ba đáp bốn ở đây, lão bà của ngươi biết không?

Nhan Nguyệt Nhi nói xong, mặc kệ Hoàng Hồng Chí, trực tiếp phi thân lên, đi theo phương hướng mà Lâm Minh đi, lưu lại Hoàng Hồng Chí hoàn toàn há hốc mồm, hắn mới vừa rồi bị Nhan Nguyệt Nhi chửi mắng, có chút không có kịp phản ứng, hoàn toàn không biết mình trêu chọc nàng như thế nào, thế nhưng đột nhiên nổi đóa.

- Ngươi . . .

Hoàng Hồng Chí còn muốn nói điều gì, nhưng là Nhan Nguyệt Nhi đã bay đến chân trời, lập tức sắp biến mất, điều này làm cho hắn vừa muốn nói gì, hoàn toàn không còn gì để nói.

- Hồng Chí huynh, Nhan sư muội chọn cái phương hướng này . . . Hình như là đi theo Lâm sư đệ nha, sách sách sách!

Ở phía sau Hoàng Hồng Chí, một người nam tử mặc Hồng Y cười híp mắt nói, hắn là Hỏa Nhân Minh tử tôn của gia tộc họ Hỏa.

Loại lời châm chọc này, rõ ràng chính là cười nhạo Hoàng Hồng Chí, Hoàng Hồng Chí vốn là đang nổi nóng, bị cười nhạo như vậy tương đương với tát muối lên phía trên vết thương của hắn.

- Hỏa Nhân Minh, đầu óc ngươi bị con lừa đá sao? Ngươi cho rằng Lâm Minh là người của gia tộc họ Hỏa các ngươi, hắn phát tài thì ngươi có chỗ tốt sao? Chớ ngu, hắn lấy đi tài nguyên vốn nên thuộc về ngươi, nếu không ngươi có thể sẽ trở thành đệ nhất đệ tử của gia tộc họ Hỏa!

Hoàng Hồng Chí khích bác ly gián, nói.

Hỏa Nhân Minh ha ha cười một tiếng.

- Cho dù không có Lâm Minh, ta cũng không tới phiên đệ tử đệ nhất, mấy ngàn năm nay Hỏa gia xuất hiện khá nhiều thiên tài, đến phiên ta, tự mình biết mình ta vẫn phải có, ngược lại là gia tộc họ Hỏa nếu như có thể bởi vì người kia mà cường thịnh, tài nguyên gia tộc, chỗ tốt ta đạt được mới lớn hơn nữa, thí luyện Thần thú lần này, lão tổ tông lại càng đặc biệt thông báo ta phải phối hợp cùng Lâm sư đệ nhiều hơn. Không giống Hoàng huynh ngươi, thật cho là mình được xưng là Lưu Viêm Tiểu Toàn Phong gì gì đó sao? Nữ hài tử đó mà trước kia ngươi có được có thể giống như Nhan Nguyệt Nhi sao? Nàng là huyết mạch Cổ Phượng hoàn mỹ, trong số đệ tử tân tú từ 33 tuổi trở xuống của thượng cổ Phượng tộc ta, chỉ có Nhan Nguyệt Nhi có huyết mạch Cổ Phượng hoàn mỹ, ngay cả Tiêu Bình sư huynh cũng không phải! Ngươi cho rằng nàng sẽ đi cùng ngươi? Chỉ bằng độ dày huyết mạch của ngươi, đừng làm ta buồn cười! Ha ha!

Hỏa Nhân Minh cười lớn, chọn một phương hướng tương đối gần Lâm Minh, bay theo.

Mà ở phía sau Hỏa Nhân Minh, sắc mặt Hoàng Hồng Chí muốn bao nhiêu khó coi thì có bấy nhiêu, các đại dòng họ, phe phái của thượng cổ Phượng tộc vốn chính là quan hệ phức tạp, các loại minh tranh ám đấu, chuyện chê cười rất thường gặp.

Hỏa Nhân Minh căn bản là không sợ đắc tội Hoàng Hồng Chí, hắn kế thừa tính cách táo bạo của Hỏa Liệt Thạch, huống chi hắn vô luận xuất thân, thực lực, thiên phú đều không kém Hoàng Hồng Chí.

- Lâm Minh, Hỏa Nhân Minh, các ngươi chờ đó!

Hoàng Hồng Chí cắn răng một cái, nói với hai tộc nhân của gia tộc họ Hoàng phía sau:

- Chúng ta đi!

Phương hướng bọn họ lựa chọn, cũng cùng gần sát với phương hướng Lâm Minh lựa chọn.

Mà lúc này, Lâm Minh cùng Nhan Nguyệt Nhi đã sớm phi độn ra xa hơn mười dặm, ở bên trong tấm Bí cảnh không biết này, phải thường xuyên cảnh giác bốn phía, cho dù là ai cũng không dám phi độn quá nhanh, nếu không một khi lấy tốc độ gấp mười lần âm thanh đụng vào một cái khe không gian hay gì đó, vậy bị chết liền oan uổng.

Dọc theo đường đi, Lâm Minh cùng Nhan Nguyệt Nhi một câu cũng không nói, Lâm Minh đang nhận biết bốn phía, lục soát mỗi một tấc thổ địa, mà Nhan Nguyệt Nhi trong lòng sinh khí, lười để ý tới Lâm Minh.

Trước khi tiến vào bí cảnh Thần Thú, Lâm Minh đã điều tra tư liệu về nơi này, lại nghiên cứu kỹ càng bí cảnh Thần Thú, đây là tài liệu quý giá ma các tiền bối của 4 Thần thú thị tộc thăm dò bí cảnh Thần Thú vô số lần trong mấy ức năm này đã lưu lại.

Bí cảnh Thần Thú này là một chỗ thời không độc lập, thời không hoàn toàn không đồng dạng với ba ngàn giới Thần Vực, thiên địa quy tắc cũng không giống.

Sinh mệnh nơi này tuần hoàn theo một pháp tắc khác, bọn họ hành động quỷ bí, trời sanh tính tàn nhẫn, thích giết chóc. Mặc dù bí cảnh Thần Thú thoạt nhìn không khí trầm lặng, thật ra thì trong đó ẩn núp rất nhiều nguy hiểm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.