🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Hoàng tộc của bốn đại Thần quốc vì bảo trì huyết mạch hưng thịnh, nhân tài thịnh vượng, cần phải có đủ con cháu nối dòng, cho dù huyết mạch bọn họ ưu tú, cũng phải cần số nhiều mới có thể sàng chọn ra thiên tài đỉnh cao!

Mà tốc độ sinh sôi nảy nở của nhân loại rất khủng bố, bốn đại Thần quốc kế thừa vạn năm, số lượng con cháu hoàng tộc đã tăng trường với hình thức hằng hà sa số. Vì mỗi một đời đều sàng chọn huyết mạch ưu tú, như vậy võ giả tư chất bình thường cũng chỉ có thể bị đào thải, hoặc trở thành là vật hi sinh cho bọn họ.

Tuy rằng Lâm Minh sớm đã biết việc này, cũng hiểu thật sâu tranh đấu tàn khốc ở hậu cung, nhưng nghe nói từ trong miệng Dương Vân, cũng vẫn thầm kinh hãi.

- Dương Vân! Ta đại khái có thể tường tượng cuộc sống thơ ấu bi thảm của ngươi, bởi vì khi ta còn trẻ cũng không như ý. Chính vì thế, ngươi muốn trả thù thế giới này sao?

- Trả thù thế giới này?

Dương Vân nói tới đây cười ha hả:

- Ta vì sao phải trả thù thế giới này! Chẳng những ta không làm như vậy, hơn nữa ta muốn sáng tạo một thời thịnh thế, ta muốn sáng tạo thời huy hoàng thuộc về ta, để lại danh tiếng muôn đời! Ngươi có lẽ cũng nghe nói qua, Thiên Diễn Đại Lục là một vị diện bị phong bế và nguyền rủa, ta muốn phá vỡ nguyền rủa của Thiên Diễn Đại Lục, để nó khôi phục lại vinh quang của 10 vạn năm trước!

Dương Vân nói tới đây, trong ánh mắt lóe ra một tia khát khao và điên cuồng, điều này làm cho Lâm Minh có chút ngoài ý muốn. Không nghĩ tới mục đích của Dương Vân là như vậy, một nhân tài có ước vọng, có nghị lực, có trí tuệ và năng lực là đối thủ đáng sợ nhất! Bọn họ không có nhược điểm, không bị mê hoặc, làm bất cứ chuyện gì đều có mục đích rõ ràng.

- Một khi đã như vậy, vì sao ngươi phải giết ta? Dường như ước vọng của ta với ngươi cũng không có xung đột?

- Không sai! Quả thật không xung đột. Ta cũng không ghen tị tài năng, chỉ có thiên tài tuyệt thế càng nhiều, mới có thể cùng với ta hoàn thành thời thịnh thế này! Thế nhưng, trước đó ta cần phải lấy thân thể của ngươi, trở thành một đối tượng đoạt xá linh hồn thượng cổ trong cơ thể ta: Ngươi rất ưu tú, pháp thể song tu, thân thể trăm phần trăm hoàn toàn là linh thể rèn luyện thành, đồng thời có được lực lượng siêu phàm, là thể xác thích hợp nhất, vốn trước đây ta muốn thu ngươi đến dưới trướng, bồi dưỡng ngươi trường thành... Đáng tiếc... Ngươi không đáp ứng, hiện tại ngươi trưởng thành quá nhanh, ta không thể không ra tay trước thời hạn. Nếu không tương lai ta cũng không thể khống chế ngươi!

Dương Vân nói tới đây, hư không sau lưng hắn vặn vẹo rồi chậm rãi hiện lên một cái hư ảnh Ma quỷ cực lớn, che kín bầu trời, một tràngtiếng cười già nua vang vọng thiên địa.

Lâm Minh nheo mắt lại nhìn hết thảy sau lưng Dương Vân, rốt cục hắn hiểu được, thì ra trong thân thể Dương Vân có một linh hồn thượng cổ, mà cái gọi là hắn bán đứng hết thảy chính là đạt thành một giao dịch nào đó với linh hồn thượng cổ này. Dương Vân có thể đạt tới thực lực hiện giờ, có lẽ cũng là nhờ linh hồn thượng cổ làm nên!

Linh hồn sống tới 10 vạn năm này là tồn tại đến từ Kỳ Tích Hải hay sao?

Lâm Minh đang quay nhanh tâm niệm ngược trở lại, mà đúng lúc này, Dương Vân vốn tao nhã trở nên hai mắt đỏ bừng, hắn phát ra một tiếng rít gào như dã thú, áo bào trắng trên người bị xé rách, một tấm mặt cũng trở nên vô cùng dữ tợn đáng sợ!

Thực hiển nhiên, Dương Vân đã hợp hai làm một với Ma quỷ trong cơ thể. Với thực lực của Dương Vân mà trong cơ thể còn dung hợp với Ma quỷ, sức chiến đấu không thể nghi ngờ đạt tới độ cao Lâm Minh không thể tường tượng!

- Phàm nhân! Trở thành thân thể tá túc của bản tôn đi! Đây là vinh hạnh của ngươi!

- Rống!

Tốc độ của Dương Vân nhanh đến mức khó tin, hắn hóa thành một cái bóng mờ, rõ ràng trong tầm nhìn hắn dường như còn ngưng lại tại chỗ, nhưng móng vuốt hắn đã quơ tới ngay trước mắt Lâm Minh!

Lâm Minh nheo mắt lại, chân đạp Kim Bằng Phá Hư thân pháp, thân thể bật lui ra ngoài. Đối mặt với địch nhân cường đại như thế, hắn căn bản không có khả năng đánh bừa, chỉ có một chữ: Trốn! Sử dụng tốc độ siêu phàm của hắn và lĩnh ngộ về ỷ cảnh Không gian, có thể trốn đi rất xa.

“Vù!”

Một bước bước qua khoảng cách mười mấy dặm, Lâm Minh mở ra Kinh Môn, phát huy tốc độ đến cực hạn.

Nhưng mà thân ảnh hắn vừa mói từ trong không gian vặn vẹo hiện ra, đột nhiên cảm thấy sau lưng truyền đến sát khí cuồng mãnh, nhìn lại, đã thấy Dương Vân đang ở sát phía sau, móng vuốt lạnh lẽo đang chộp tới!

Tốc độ khủng bố thoáng cái ra ngoài mười mấy dặm, không dựa vào bất kỳ ỷ cảnh pháp tắc nào, vẻn vẹn chỉ bằng vào lực lượng bản thân mà đuổi kịp Lâm Minh mở ra Kinh Môn cộng thêm Kim Bằng Phá Hư thân pháp... Tốc độ như thế, nghe mà rợn cả người!

- A...

Mắt thấy một trảo đó đã tránh không thể tránh, Lâm Minh hét lớn một tiếng, mở ra Thương Môn, vận chuyển Tà Thần lực tới cực hạn, lực lượng cực lớn 200 vạn bùng phát ra, lực lượng Lôi và Hỏa đồng thời gào thét, Đại Hoang Huyết Kích nện mạnh xuống!

“Coong!”

Đại Hoang Huyết Kích va chạm kịch liệt với trảo ảnh của Dương Vân. Lâm Minh chỉ cảm thấy một lực chấn động cuồng mãnh ập tới, hắn giống như chiếc lá cây trong cơn bão táp, hoàn toàn không thể khống chế thân thể, bị luồng năng lượng tàn sát bừa bãi thổi bay đi, cánh tay tê dại, khí huyết cả người hỗn loạn, nội tạng tổn thương!

Cho dù là lực lượng thân thể của hắn có cường đại mấy đi nữa, nhưng so với năng lượng công kích khủng bố của Dương Vân kia, cũng không thể chịu đựng nổi!

- Giao thân thể cho ta đi!

Dương Vân lại giương móng vuốt chộp tới. Lâm Minh cắn chót lưỡi, lập tức mi tâm sáng lên huyết mang chói mắt, một hư ảnh Phượng Hoàng xuất hiện sau lưng Lâm Minh: Hắn thiểu đốt toàn bộ một lần 100 giọt máu Cổ Phượng trong cơ thổ!

“Víu!”

Phượng Hoàng hót dài một tiếng vang dội khắp thiên địa, khoảnh khắc đó từ trong cơ thể Lâm Minh dường như xuất hiện một vầng mặt trời, quỷ trảo của Dương Vân vừa tới gần, liền bị mặt trời chói chang thiểu đốt, phát ra tiếng “xèo xèo xèo...”, là đang bị lửa của Phượng Hoàng ăn mòn!

Trong nháy mắt ngưng trệ này, là Lâm Minh giành được thời gian quý giá, Đại Hoang Huyết Kích quay lại, trên mũi kích lửa và lôi đình đan chéo vào nhau.

- Quán Hồng!

Lâm Minh rống to một tiếng, Ngọn lửa Phần Tinh trong hạt giống Tà Thần và Cửu Thiên Thần Lôi không hề giữ lại phóng ra toàn lực, lập tức xảy ra bùng nổ tối cuồng mãnh!

“Bùng!”

Quỷ Trảo bị nổ nát, khóe miệng Dương Vân hiện lên vẻ dữ tợn thống khổ. Vốn Lâm Minh còn lâu mới là đối thủ của Dương Vân, nhưng Ma quỷ thượng cổ sống nhờ trong cơ thể Dương Vân chỉ là linh hồn thể, mà chỉ cần là linh hồn không có thực thể, thì sẽ luôn e sợ lôi đình. Yêu tu thượng cổ độ lôi kiếp, cũng là kiếp nạn của thần hồn khó độ nhất. Những ngày mưa gió, sấm sét vừa vang lên, quỷ ma không dám ra ngoài, cũng là vì sợ hãi lôi đình.

Huống chi trong chiểu thức của Lâm Minh ẩn chứa lôi đình không phải là lôi đình bình thường, mà là Cửu Thiên Thần Lôi Thiên giai cực phẩm!

Không chỉ như thế, Ma quỷ trong cơ thể Dương Vân là thân thể âm khí, mà Lâm Minh thiểu đốt máu cổ Phượng bộc phát ra lửa Phượng Hoàng lại là Cửu Dương Chi viêm dương khí mười phần, là khắc tinh của âm khí.

Hai thứ kết họp, đúng là đánh vỡ nát quỷ trảo của Dương Vân phát ra!

- Cửu Thiên Thần Lôi, Ngọn lửa Phần Tinh, cộng thêm ngươi còn là Thánh thể ổ Phượng, đặt song song với Thánh thể Tử Điện Kỳ Lân, là thể chất cường đại nhất của Thiên Diễn Đại Lục 10 vạn năm trước... Nếu bản tôn có được thân thể thuần dương của ngươi, là có thể bổ dưỡng mức độ lớn nhất linh hồn của bản tôn đã suy yếu không chịu nổi. Ngươi đúng thật là lễ vật tốt nhất ông trời ban cho bản tôn!

“Dương Vân” phát ra một tràng tiếng cười khặc khặc quái dị. Tuy rằng thuộc tính bị khắc chế, hơn nữa một lần bị Lâm Minh đánh bị

Thương, nhưng hoàn toàn không có thương tới căn cơ của hắn, thực lực chênh lệch thật sự quá lớn! Vốn thực lực bản thân Dương Vân đã đến gần Tạo Hóa lão nhân, cộng thêm Ma quỷ thêm thân, đã là nhân vật không kém gì cấp số Bát vẫn Lôi Hoàng, cũng chính là tiêu chuẩn của cái gọi là đệ nhất nhân thiên hạ.

- Chống cự không hề có ý nghĩa, giao cho ta đi, hợp thể cùng ta, trở thành duy nhất thiên địa, khai sáng thịnh thế muôn đời!

Dương Vân đã hoàn toàn rơi vào điên cuồng, bị Ma quỷ thêm thân, hắn đã hoàn toàn đánh mất chính mình!

Lúc này Lâm Minh không có bỏ chạy, sau khi chứng kiến tốc độ khủng bố của Dương Vân, hắn biết rõ bỏ chạy đã không có ỷ nghĩa, ngược lại sẽ làm giảm đi khí thế của mình. Tuy rằng chênh lệch thật lớn, nhưng hắn cũng sẽ không thúc thủ chịu trói, càng không có buông bỏ hy vọng. Nấu đối phương đã muốn đoạt xá, đó chính là không tránh được trận quyết đấu linh hồn và ỷ chí! Luận về thực lực, khẳng định hắn không là đối thủ, nhưng đoạt xá, thì hắn còn có một đường sinh cơ!

Một đường sinh cơ như thế, sao hắn có thể buông bỏ!

Sau khi thiểu đốt máu cổ Phượng toàn thân, lực lượng của Lâm Minh đạt tới cực hạn, nhưng đồng dạng không thể kéo dài, cho dù là với thực lực hiện tại của hắn, đồng thời thiểu đốt toàn bộ máu cổ Phượng, cũng chỉ có thể kiên trì thời gian một khắc. Trong khoảng thời gian đó, hắn phải phát huy ra sức chiến đấu mạnh nhất, đánh bị thương linh hồn thượng cổ kia, có như thế mới có một chút hy vọng thắng lợi.

- Lôi đình Chiến the!

“Xịch xịch xịch!”

Toàn bộ Lôi đình lực trong thiên địa hội tụ lại, bám vào trên thân Lâm Minh, hình thành chiến giáp màu tím, uy vũ bất phàm, giống như Lôi Thần đến trái đất!

Đây là chiểu thức của Bát vẫn Lôi Hoàng sáng tạo, có thể tăng cao lực phòng ngự và sức chiến đấu, bước vào Mệnh vẫn tầng hai. Tiếp đó sau khi mở ra Thương Môn, Lôi đình Chiến thể của Lâm Minh lại tiến thêm một bước, tuy rằng không thể đạt tới trình độ của Bát vẫn Lôi Hoàng lúc trước tung hoành thiên hạ, nhưng cũng có vài phần thần uy.

- Hắc hắc! Bản tôn quả thật là thân thể linh hồn, nhưng ngươi cho là bằng vào chút Lôi đình lực của ngươi là có thể làm bị thương nặng bản tôn ư? Ngươi cho là làm bị thương nặng bản tôn là có thể dựa vào Bạch Ngân chiến linh ngươi chiếm ưu thế trong trận chiến đoạt xá, thậm chí cắn nuốt ngược lại bản tôn hay sao? Đừng si tâm vọng tường! Thọ mệnh của bản tôn là mấy ngàn lần ngươi, suy nghĩ của ngươi, chỗ cậy vào của ngươi, bản tôn sao có thể không biết? Hôm nay bất kỳ phản kháng nào của ngươi đều không hề có ỷ nghĩa, ngươi nhất định trờ thành thân thể tá túc của bản tôn!

Dương Vân ngửa mặt lên trời cười điên cuồng. Lúc này hắn đã hoàn toàn không còn có cảm giác của Dương Vân, mà thoái hoá thành Ma đầu thượng cổ kia.

Mặc dù Lâm Minh là người tâm chí kiên nghị, nghe lời nói của Ma quỷ thượng cổ trong lòng cũng trầm xuống, có loại cảm giác tuyệt vọng! Không sai, đánh với Tư Đồ Yêu Nguyệt một trận, chính mình ra hết thủ đoạn, thực lực phát huy đến cực hạn, đối phương biết rõ con bài chưa lật của mình. Mà đối phương vốn chính là một lão yêu quái, làm ra kế hoạch tỉ mỉ cẩn mật hôm nay, thậm chí có thể hành trìnhKỳ Tích Thần Điện đều là mưu đồ của nó định ra... Sao có thể không có phòng bị với đòn sát thủ của mình?

Cảm giác tuyệt vọng vừa bắt đầu sinh ra, liền giống như ôn dịch lan hoàn toàn thân Lâm Minh, lập tức làm giảm mạnh chiến ỷ của hắn, dường như biết chống cự cũng vô dụng không bằng thúc thủ chịu trói.

Loại thoái chí nản lòng này, gần như có cảm giác muốn ngồi chờ chết khiến Lâm Minh cả kinh trong lòng: Đây là... Mị Tâm Thuật!

Dùng lời nói phối hợp với tinh thần lực vô hình mê hoặc lòng người, khiến người ta mất đi lực chống cự, mà lại cổ tình, cho dù là mình lĩnh ngộ Bạch Ngân chiến linh, nhưng cũng thiếu chút nữa trúng chiêu! Ma quỷ này, bất kể kinh nghiệm chiến đấu hay là trìnhđộ gian trá đều vượt qua tường tượng của Lâm Minh.

Lâm Minh cắn mạnh đầu lưỡi, để cho mình thoát ra từ trong bóng ma của Mị Tâm Thuật, mà đúng lúc này, Dương Vân đã ra tay.

Cơ hội như thế, sao hắn có thể bỏ qua!

Quỷ trảo chụp tới, che phủ thiên địa!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.