🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Chỗ ở của mình tại sao có thể có cô bé?

Lâm Minh nhìn tiểu cô nương mười một mười hai tuổi trước mắt, kéo ống quần, bỏ tay áo xuống, trên quần còn có miếng vá, trong tay nàng bưng một cái chậu gỗ cồng kềnh, trên trán còn lộ ra bọt nước trong suốt, phía trên khuôn mặt non nớt, cái mũi nhỏ ngạo nghễ ưỡn lên, đôi môi mượt mà, gương mặt đỏ bừng, nhìn nàng giống như là quả táo tươi mới mông lung trong mưa phùn, một cỗ mùi vị tươi mát, chất phác, xanh tươi đột nhiên đập vào mặt.

Cô bé thấy Lâm Minh, cũng là kinh ngạc giống như trước, tuy nhiên chẳng qua là mấy hơi sau, nàng liền hiểu, nói:

- Ngươi là cái vị đại nhân 9566 kia?

- Đại nhân?

Lâm Minh lắc đầu.

- Ta không phải là đại nhân, ngươi cũng ở nơi này?

- Ừm, ta gọi là Thanh Hà, ở nơi này cùng nãi nãi, sau này đồ ăn thức uống của đại nhân, sinh hoạt thường ngày tựu do ta cùng nãi nãi chiếu cố.

Cô bé đang nói, rèm lều bị vén lên, một lão ẩu thoạt nhìn tuổi đã hơn sáu mươi xuất hiện ở cửa trướng bồng, lão nhân đầu đầy tóc trắng, trên mặt khắc đầy dấu vết năm tháng, một đôi ánh mắt hơi hơi đục ngầu, toát ra một phần kính cẩn.

- Đại nhân, cơm tối đã làm tốt, mời đại nhân dùng cơm!

Lão ẩu này cùng cháu gái Thanh Hà cũng là nô tịch, tuy nhiên cũng là nô tịch, nhưng thân phận chênh lệch cũng rất lớn, Lâm Minh là võ giả, đối với bọn họ mà nói, chính là đại nhân.

Ở bên trong bộ lạc Cự Ma, võ giả là Ngưng Mạch kỳ trở lên chủ yếu người sản xuất tài phú, khai thác Huyết Sát tinh cũng dựa vào những người này, vì bảo đảm bọn họ có thể tập trung tinh thần vào việc đào quáng, sinh hoạt thường ngày, đồ ăn thức uống của bọn họ đều có người chuyên môn tới chiếu cố.

Mà hai bà cháu này, chính là nô bộc của Lâm Minh.

Ở bên trong lều, khắp nơi đều trống trơn, có thể nói nhà chỉ có bốn bức tường. Trong trướng bồng đã bày xuống một bộ bàn thấp, trên mặt bàn có một cái khay rau cỏ, một bàn dưa muối, một đĩa thịt khô nhỏ, còn có một chén cơm lớn thơm ngào ngạt.

Không tính là bữa ăn tối thịnh soạn, tuy nhiên ngửi thấy mùi thơm cũng rất nồng đậm. Vài ngày trước Lâm Minh bị vây ở trên thảo nguyên, ăn lương khô thật nhiều ngày, trong miệng cũng muốn nhạt đi rồi, thấy một bàn bữa ăn tối này, ngón trỏ đại động, hắn cầm bát đũa tới, gắp một khối thịt khô đặt ở trong miệng, một ngụm cắn xuống, miệng đầy sinh hương.

- Mùi vị không tệ.

Trong lòng Lâm Minh than thở, bản thân hắn tập võ, khẩu vị so với bình thường tốt hơn nhiều, một bàn món ăn rất nhanh đã bị Lâm Minh quét sạch.

Ăn nhanh cho tới khi nào xong, Lâm Minh lơ đãng ngẩng đầu một cái, mới phát hiện tại một góc trong lều, Thanh Hà đang nhìn thịt khô dưới chiếc đũa của mình, lặng lẽ mím môi.

Thanh Hà thấy Lâm Minh nhìn sang, nhất thời hoảng hốt, có chút chột dạ nói:

- Đại nhân có muốn uống nước hay không?

- Ta không khát, các ngươi còn không có ăn cơm sao?

- Ăn rồi, chúng ta đã ăn trước.

Lão bà bà lôi kéo Thanh Hà bên cạnh, ý bảo nàng vội vàng đi rót chén nước cho Lâm Minh.

Lâm Minh ý thức được cái gì, buông đũa xuống, tùy ý quay một vòng ở trong lều, lều quá nhỏ, mấy bước tựu đi hết, gia cụ bên trong thật là ít ỏi, ở phía sau nồi và bếp có một vại gạo, lấy tay nhấc túi gạo bên trong lên, nhẹ quá.

Cầm cái nổi lên, bên trong có non nửa nồi là cháo loãng, phía trên cháo có một chút rau dại linh tinh, hạt cơm bên trong cơ hồ có thể đếm được, xem ra đây chính là bữa ăn tối của hai bà cháu này.

Thấy tình cảnh bậc này, trong lòng Lâm Minh không biết cảm giác gì, hai bà cháu nô bộc này lại là phàm nhân, còn là nô lệ, ở bên trong bộ lạc Cự Ma này, cuộc sống khó khăn của bọn họ có thể nghĩ.

Mà một bữa cơm hôm nay của chính mình, là ăn khẩu phần lương thực mấy ngày của bọn họ, nhất là một ít thịt khô kia, nhớ tới ánh mắt chờ đợi kia của Thanh Hà, Lâm Minh liền cảm thấy có chút lo lắng.

Ở bộ lạc Cự Ma, những nô lệ phàm nhân này là một đám người không có địa vị nhất, thật sự là ngay cả gia súc cũng không bằng, nếu như được phân cho một chủ nhân không tốt, kết quả sẽ hết sức thê thảm.

- Các ngươi lúc bình thường tựu ăn những thứ này?

Lâm Minh để cái nồi xuống.

- Ừm!

Thanh Hà yên lặng gật đầu, ánh mắt hồng hồng.

- Chút ít dê bò ở sân sau đâu?

Lâm Minh chỉ chỉ phía ngoài lều, tại hậu viện có không ít dê bò.

- Đó là dê bò nhà chủ thượng, mỗi ngày chúng ta đi ra ngoài chăn thả, có thể đổi lại một chút gạo.

Lâm Minh thở dài một hơi, lấy ra một chút Chân Nguyên thạch từ trong Tu Di giới bày ở trên bàn.

- Thanh Hà! Ngày mai đi mua thịt cá gà vịt, mua chút ít gạo nữa!

- Cái này... Không thể dùng.

Thanh Hà nhỏ giọng nói:

- Nơi này mua đồ chỉ có thể dùng huyết thạch, loại đá này không thể dùng, hơn nữa chúng ta là nô tịch, nếu thật cầm lấy huyết thạch đi ra ngoài mua đồ, có thể sẽ bị đoạt.

Huyết thạch là Huyết Sát tinh cấp thấp sau khi phân cắt được niêm phong cất vào kho mà chế thành tiền tệ, một vạn huyết thạch tương đương một quả Huyết Sát tinh, tộc quy của bộ lạc Cự Ma cũng không bảo vệ nô lệ, nô lệ cầm lấy huyết thạch đi mua đồ mà bị đoạt thì chỉ có thể tự nhận xui xẻo, thậm chí bị giết, cũng chỉ phải bồi thường một chút tiền tài cho chủ nhân nô lệ là được.

Lâm Minh cảm thấy trong lòng rất luống cuống, hắn thu hồi toàn bộ Chân Nguyên thạch vào trong Tu Di giới, nói:

- Các ngươi đi ngủ đi, ta muốn tu luyện.

- Ừm!

Lều rất nhỏ, hai bà cháu nô bộc chen chúc ở một cái phòng nhỏ bên cạnh, lưu lại lều chủ, cho Lâm Minh nghỉ ngơi, Lâm Minh ngồi xếp bằng trên giường, lấy ra một quả đan dược từ trong Tu Di giới nuốt vào, bắt đầu chữa trị kinh mạch từng điểm từng điểm một, chỉ cần kinh mạch xuyên suốt, có thể dẫn động chân nguyên để tăng nhanh sự khép lại của cốt tủy, đến lúc đó không cần tới bốn năm ngày, Lâm Minh có thể khôi phục hoàn toàn.

Mà trước đó, Lâm Minh chỉ có thể nhịn.

Vì chữa thương, Lâm Minh một đêm chưa ngủ.

Sáng sớm ngày thứ hai, tờ mờ sáng, Lâm Minh liền nghe được một bên thanh âm nồi niêu xoong chảo va chạm truyền đến từ lều bên cạnh, chỉ trong chốc lát, Thanh Hà vén màn cửa lên, lộ ra một cái đầu nhỏ, nói:

- Đại nhân, ăn cơm.

Sáng sớm rất đơn giản, một cái đĩa dưa muối, nửa nồi cháo rau dại, bởi vì chính mình, cháo sáng sớm hôm nay so với tối hôm qua Lâm Minh nhìn thấy thì nhiều hơn rất nhiều, đại khái là bởi vì nguyên nhân này, Thanh Hà ăn vô cùng ngon miệng, ăn xong một chén cháo, lại cầm chén liếm đáy một chút.

- Ta ăn no.

Thanh Hà nói xong, cọ rửa chén đũa của mình, đi tới hậu viện, dắt dê bò.

- Ta đi chăn dê.

- Cẩn thận một chút.

Lão bà bà dặn dò một câu, bắt đầu thu thập bát đũa, thấy một màn như vậy, Lâm Minh không nói gì, chẳng qua là uống xong cháo của mình, một tiểu cô nương mười hai mười ba tuổi, thân thể đang trưởng thành, một bữa cơm uống một chén cháo, còn muốn đi chăn dê, đây chính là cuộc sống của người bình thường sao. Thật ra thì trong Tu Di giới của hắn còn có một chút thịt cua mang tới từ trong Thần Hoàng bí cảnh, chẳng qua là năng lượng Hỏa hệ trong thịt cua quá nồng đậm, không thể cho phàm nhân ăn, hắn chuẩn bị hôm nay đi dùng Chân Nguyên thạch đổi lại một chút huyết thạch, cho hai bà cháu nô bộc cải thiện cuộc sống một chút.

Mà đúng lúc này, hàng rào hậu viện bị đẩy ra, hai Cự Ma thân cao một trượng xuất hiện ở hậu viện, Thanh Hà thấy hai Cự Ma này, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời tái đi, lui về phía sau mấy bước, nắm tay nhỏ nhắn che ở trước ngực, hiển nhiên cực kỳ sợ hai Cự Ma này.

- Tam phu nhân của Ma Đạt đại nhân sinh con, không cần thả dê bò, đều thu lại.

Cự Ma cầm đầu mặt không chút thay đổi nói, tam di thái của Ma Đạt sinh con, muốn đại yến ba ngày, những thứ dê bò này đều phải giết chết.

Hắn nói xong, một Cự Ma khác tiến lên khiêng dê bò đi, tổng cộng hai đầu trâu, năm con dê.

- Này...

Trong lòng lão nhân có dự cảm không lnh, những dê bò này bọn họ để nửa tháng nữa là có thể đổi lấy một túi gạo, nếu như lấy đi lúc này, còn có thể đổi được gạo sao?

- Hai vị đại nhân, những dê bò này...

Cự Ma thu dê bò căn bản mặc kệ, đột nhiên ngẩng đầu liếc thấy Lâm Minh, ừm? Nơi này lại có một võ giả?

Nô lệ bình dân không có võ giả, nghèo vô cùng, nhưng là có võ giả lại bất đông, loại nô lệ này có không ít lợi ích có thể cướp đoạt.

- Ừm? Làm sao thiếu hai con dê?

Cự Ma kia đột nhiên nói.

Lão bà bà sắc mặt thoáng cái trở nên trắng bệch.

- Đại nhân, điều này sao có thể, ban đầu chúng ta chính là mang đi năm con dê, làm sao lại thiếu...

- Nói nhảm, ta nói thiếu chính là thiếu!

Cự Ma kia vừa nói, vừa đẩy lão bà bà kia, thân thể Cự Ma khỏe mạnh, một cái đẩy này, không khiến cho lão bà bà té gãy xương mới lạ.

Song cánh tay Cự Ma này mới đẩy ra một nửa, trực tiếp bị một cái tay đè xuống, Lâm Minh mặt không chút thay đổi xuất hiện ở bên người lão bà bà.

- Tiểu tử, ngươi thật to gan!

Cự Ma kia giận dữ, đã nghĩ rút tay ra, nhưng là tay hắn lại giống như là bị đúc bằng sắt, làm sao cũng rút không nổi.

- Đừng nhiều lời, hai con dê bao nhiêu tiền, bồi thường cho ngươi!

Trong lòng Lâm Minh biết rõ mục đích của bọn họ, căn bản là không muốn nói nhảm, các khoản đó, toàn bộ hắn sẽ nhớ rõ ràng, đến lúc đó thanh toán cùng nhau.

- Mười khối huyết thạch, lấy ra đi!

Cự Ma vươn bàn tay to ra.

- Các ngươi...

Ánh mắt Thanh Hà hồng hồng, nước mắt đảo quanh ở trong hốc mắt.

- Mười khối huyết thạch có thể mua năm đầu trâu rồi.

Cự Ma kia chẳng qua là cười lạnh, căn bản không để ý tới lời nói của Thanh Hà.

- Không có huyết thạch, chỉ có Chân Nguyên thạch.

- Hắc, Chân Nguyên thạch thì phải một trăm viên!

Chân Nguyên thạch đối với Cự Ma tác dụng không lớn, tỷ lệ đổi vô cùng thấp.

- Cho ngươi một trăm Chân Nguyên thạch, lưu lại hai con dê, đây là điểm mấu chốt của ta!

Lúc Lâm Minh nói chuyện, lại luôn luôn nắm cánh tay của Cự Ma kia, lúc này năm ngón tay đột nhiên vừa dùng lực, một cỗ sát khí vô hình bao phủ ở trên người Cự Ma.

Cự Ma kia nhất thời đau đến mồ hôi lạnh nhễ nhại, tay Lâm Minh giống như là kìm sắt, Cự Ma này chẳng qua là cấp Ma Binh, lúc này bị Lâm Minh nắm tay, cũng có chút sợ, cầm Chân Nguyên thạch, lưu lại hai con dê, hoảng hốt rời đi. Buổi trưa này, lão bà bà chưng thịt dê nóng hôi hổi, Tiểu Thanh Hà ăn tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nụ cười tràn đầy vui vẻ.

- Đại ca ca, cho ngươi ăn cái này.

Tiểu Thanh Hà lúc ăn cơm không ngừng gắp thịt dê cho Lâm Minh, sau đó vẻ mặt mong mỏi đợi chờ Lâm Minh ăn, mỗi lần cũng sẽ hỏi một câu:

- Ăn ngon chứ?

- Ăn ngon.

Lâm Minh thật tình trả lời, trong lòng không khỏi cảm khái, có thịt ăn, có áo mặc, đây chính là hạnh phúc của người bình thường.

Sau khi Lâm Minh ăn thịt dê, lại bắt đầu ngồi xuống chữa thương, vì để mau sớm khôi phục thương thế, hắn ngay cả thời gian tìm hiểu không gian pháp tắc cũng không kịp.

Cứ như vậy, từng ngày cuộc sống đi qua, bộ lạc Mặc Thương thủy chung không có tổ chức đi cổ quáng khai hoang Huyết Sát tinh, mà một ngày, thương thế cùng kinh mạch của Lâm Minh rốt cuộc khỏi.

Ở bên trong các tầng kinh mạch, chân nguyên khoan khoái chảy xuôi, trong đan điền ngưng tụ nước xoáy chân nguyên dày đặc, chói mắt sáng bóng, ở bên trong xương cốt, cốt tủy khôi phục kim quang lòe lòe, tủy như kim loại. Lâm Minh nắm chặt hai đấm, nói:

- Nên đi thanh toán, tuy nhiên trước đó, ta có thể hấp thu Huyễn Diệt Mộng Quang trước tiên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.