🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Lâm Minh cần phải nhanh chóng hiểu biết thế giới Cự Ma xa lạ này. Biết đại khái tình huống, thế lực phân bố, số lượng cao thủ và trình độ thực lực cường đại. Tránh cho không hiểu gì hết, hồ đồ lọt vào nguy hiểm.

- Người từ ngoài đến cũng không phải thường có, chỉ là nhìn quần áo ngươi rõ ràng không giống người của Ma Vân thảo nguyên. Ở trên vùng thảo nguyên này, nhân loại không thể mặc quần áo có màu sắc, chỉ có thể mặc áo xám, nếu không sẽ phải chịu hình. Cho nên ta mới nói ngươi là bên ngoài tới. Ngươi ở Ma Vân thảo nguyên bị lạc đường?

Lâm Minh tiện thể gật đầu nói:

- Tại hạ quả thật từ bên ngoài tới. Ma Vân thảo nguyên lão bá nói lớn cỡ nào? Nơi này có thế lực gì?

- Ma Vân thảo nguyên...

Lão già thở khói thuốc, nói:

- Ma Vân thảo nguyên rất rộng lớn, bên trong bộ lạc Cự Ma lớn nhỏ nhiều đến mấy trăm, còn có số ít bộ lạc nhân loại...

- Bộ lạc nhân loại?

Lâm Minh ngẩn ra:

- Nhân loại cũng có thể thành lập bộ lạc sao?

- Ừm... Có chứ. Nhân loại cũng có cường giả. Trên Ma Vân thảo nguyên này, lực lượng vi tôn, có cường giả, có truyền thừa là có thể tổ chức một đám võ giả, tu luyện, phát triển, lớn mạnh. Như vậy là có thể che chở bình dân, nuôi thả dê bò... Một bộ lạc sẽ tiếp tục kéo dài.

Lâm Minh trong lòng gật đầu. Xem ra thế giới Cự Ma này loạn hơn nhiều so với Thiên Diễn đại lục, không cần hỏi đều có thể tưởng tượng ra. Giữa những bộ lạc này vì tranh đoạt tài nguyên, lãnh địa, mỏ khoáng Chân Nguyên thạch, tất nhiên thường xuyên chém giết. Một bộ lạc bị diệt, rất có thể chỉ là chuyện trong một đêm.

Lâm Minh nghĩ nghĩ, lại hỏi:

- Lão bá, ngài nghe nói qua Thiên Diễn đại lục không?

- Thiên Diễn đại lục?

Lão già ngạc nhiên một lát:

- Không rõ Thiên Diễn đại lục ngươi nói là cái gì. Vùng đại lục này được xưng là Thánh Ma đại lục, Ma Vân thảo nguyên cũng chỉ là một bộ phận nhỏ của Thánh Ma đại lục mà thôi.

Thì ra là thế...

Tuy rằng trong lòng sớm có đoán trước, nhưng là nghe thấy lão già nói như vậy Lâm Minh vẫn cảm thấy âm thầm kinh hãi. Thiên Diễn đại lục đã rất rộng rãi, Nam Thiên Vực chỉ là một góc nhỏ bé không đáng kể trong đó. Nhưng mà Lâm Minh đến hiện tại mới thôi còn chưa từng rời khỏi Nam Thiên Vực.

Nhưng là hiện tại, lại biết được một cái Thánh Ma đại lục, dường như nghe ra sẽ không nhỏ hơn so với Thiên Diễn đại lục bao nhiêu.

- Lão bá, ta muốn biết. Ở Ma Vân thảo nguyên này, đầu lĩnh Cự Ma mạnh nhất là thực lực gì?

- Mạnh nhất... Điều này lão già ta cũng không phải rất rõ ràng. Tuy nhiên ta biết, ở trong bộ lạc hơi lớn một chút trên Ma Vân thảo nguyên, đều có cường giả cấp Ma Vương. Trong bộ lạc lớn nhất, khả năng sẽ có Ma Vương nhị tinh, thậm chí là Ma Vương tam tinh.

Nghe lão già nói như vậy, Lâm Minh không hiểu ra sao:

- Ma Vương tam tinh tương đương với nhân loại cấp bậc gì? Tiên Thiên? Toàn Đan?

Lão già kinh ngạc nhìn Lâm Minh một cái, hiển nhiên đang kỳ quái Lâm Minh có vẻ cái gì cũng không biết, tuy nhiên vẫn giải thích tỉ mỉ:

- Công pháp Cự Ma tộc tu luyện không giống nhân loại chúng ta. Chúng ta tu luyện đan điền, bọn họ tu luyện ma tinh và thân thể, cảnh giới Luyện Thể ban đầu được xưng là Ma Binh. Kế tiếp ngưng kết Ma Tinh, liền được xưng là Ma Tướng. Sau nữa, Ma Tinh đại thành là Ma Vương. Ở trên Ma Vương nghe nói còn có Ma Đế, tuy nhiên đó đã là truyền thuyết rồi.

- Ma Binh, Ma Vương, Ma Tướng đều chia từ một đến sáu tinh, về phần ngươi muốn hỏi Ma Vương, Ma Tướng đối ứng nhân loại cấp bậc gì, vậy thì khó mà nói. Bởi vì Cự Ma thiên phú tốt, tố chất thân thể mạnh, chiến lực mạnh hơn nhiều so với nhân loại. Cường giả cấp Ma Vương, địa vị ở Cự Ma tộc đại khái tương đương với địa vị của cường giả Toàn Đan trong bộ lạc nhân loại. Nhưng Cự Ma cấp Ma Vương khinh thường cường giả Toàn Đan nhân loại.

Một phen lời của lão già, lượng tin tức không ít, tuy nhiên Lâm Minh vẫn rất nhanh phỏng chừng ra phân chia tu vi của Cự Ma tộc.

Ma Binh một đến sáu tinh đại khái tương đương Luyện Thể sáu tầng của nhân loại.

Ma Tướng một đến sáu tinh đại khái tương đương cảnh giới Hậu Thiên, Tiên Thiên của nhân loại.

Ma Vương một đến sáu tinh thì tương đương võ giả Toàn Đan nhân loại.

Về phần Ma Đế, đại khái tương đương Thần Hải.

Đương nhiên, đây là tính thô sơ giản lược mà thôi. Dù sao công pháp Cự Ma và nhân loại tu luyện hoàn toàn bất đồng, Cự Ma cũng mạnh hơn so với nhân loại. Lâm Minh tính như vậy, chỉ là tiện cho chính mình lý giải.

- Xem ra, công pháp Cự Ma tu luyện cùng hệ thống Luyện Thể của Thần Vực cũng không giống nhau. Con đường võ đạo thật sự là chi nhánh vạn ngàn, không biết trạng thái toàn thịnh của ta tính là thực lực gì?

Lâm Minh sau khi đột phá Tiên Thiên, đồng thời hoàn thành Tôi Tủy một trăm phần trăm, đối với thực lực của mình chỉ có một nhận thức đại khái mơ hồ. Hắn có thể giết chết Lôi Kinh Thiên dưới pháp tắc áp chế, thực lực bản thân khả năng chỉ tương đương cường giả mới vào Toàn Đan trung kỳ. Có lẽ mạnh hơn Mục Thiên Vũ một chút, nhưng là sẽ không quá nhiều.

Lâm Minh lại hỏi:

- Lão bá, Cự Ma gọi Ma Đạt phía trước là cảnh giới gì?

Nghe thấy Lâm Minh hỏi như vậy, lão già đột nhiên biến sắc, vội vàng hạ giọng nói:

- Người trẻ tuổi, ngươi đừng nói lung tung. Ma Đạt đại nhân lỗ tai rất thính. Trên Ma Vân thảo nguyên này, người nô tịch không thể trực tiếp gọi tên chủ nhân, phải xưng hô là đại nhân hoặc chủ nhân. Nếu không sẽ bị cắt lưỡi!

Cắt lưỡi sao... Lâm Minh nhíu mày, Ma Vân thảo nguyên này thật đúng là cấp bậc sâm nghiêm.

Lão già này dường như còn không biết chân nguyên truyền âm, lão thu hồi tẩu thuốc, lúc này mới nhỏ giọng nói:

- Ma Đạt đại nhân là Ma Tướng ngũ tinh, võ giả nhân loại Tiên Thiên kỳ bình thường không phải đối thủ của Ma Đạt đại nhân.

Ma Tướng ngũ tinh còn không đến cảnh giới Ma Vương, theo lý thuyết cũng chính là tiêu chuẩn Tiên Thiên trung hậu kỳ. Lại dám nói võ giả nhân loại Tiên Thiên kỳ không ai là đối thủ của Ma Đạt...

Lâm Minh từ chối cho ý kiến cười cười. Điều này một là chiến lực của Cự Ma tộc quả thật mạnh hơn nhân loại, thứ hai cũng sợ là nhân loại ở Ma Vân thảo nguyên này thực lực không được.

Nếu là võ giả Tiên Thiên như Mục Thiên Vũ, Mục Băng Vân ở nơi này, mười Ma Đạt cũng là đưa đồ ăn.

Lâm Minh cùng lão già một đường nói chuyện, trên cơ bản hiểu biết toàn bộ tình huống của Ma Vân thảo nguyên. Lão già này chẳng qua là tu vi Dịch Cân kỳ, đối với chuyện bên ngoài Ma Vân thảo nguyên cũng biết không nhiều. Cứ như vậy, mãi cho đến mặt trời gần xuống núi, đoàn người Lâm Minh đi tới mục đích, cũng chính là bộ lạc Mặc Thương nơi bọn họ ở, bộ lạc này trên Ma Vân thảo nguyên chỉ là một bộ lạc cỡ trung.

Bộ lạc Mặc Thương không có bất kỳ kiến trúc bằng đá nào, toàn bộ là lều trại. Những lều trại này lớn hơn nhiều so với trước kia Lâm Minh nhìn thấy. Có một số lều trại cao mười mấy hai mươi trượng, thoạt nhìn giống như một tòa cung điện.

Toàn bộ bộ lạc đều là màu xám cách điệu, phối hợp với thảo nguyên rộng lớn lúc mặt trời lặn mang đến cho người ta một loại cảm giác mênh mang, nặng nề.

Bộ lạc Mặc Thương không có tường thành, ở ngoài dãy lều trại chỉ vòng quanh một hàng rào bằng gỗ tròn buộc thành. Độ cao mười trượng, đỉnh bị vót nhọn hoắt, giống như kiếm sắc hướng lên trời, dữ tợn vô cùng.

Đi vào trong bộ lạc, khắp nơi có thể thấy Cự Ma thân cao một trượng, để trần thân trên, làn da cứng rắn như kim loại màu xám. Chiều cao của Lâm Minh đã không thấp, nhưng so với những Cự Ma này lại chỉ miễn cưỡng tới bả vai đối phương mà thôi.

Những Cự Ma này nhìn thấy Lâm Minh và những nhân loại khác, hoặc coi thường hoặc mang theo thần sắc khinh thường không quan tâm, Cự Ma là chủng tộc cao ngạo mà tôn sùng lực lượng, nhân loại đối với bọn họ mà nói chỉ là đại danh từ nhỏ yếu và nô lệ mà thôi.

Ở trong bộ lạc Mặc Thương, số lượng nhân loại thậm chí vượt qua gấp đôi Cự Ma, đại bộ phận nhân loại là nô tịch, tuy nhiên cũng có số ít nhân loại có thân phận “bình dân”. Nói là bình dân, kỳ thật địa vị của bọn họ cũng không hơn nô lệ bao nhiêu. Hàng năm đều cần cưỡng bức lao động lượng lớn mới có thể đổi đến khẩu phần ăn ít ỏi, miễn cưỡng duy trì sinh hoạt.

Bất kể là bình dân tịch hay là nô tịch, đều cần lĩnh một cái yêu bài thân phận. Nhân loại bình dân tịch, trên yêu bài còn có khắc tên, trên yêu bài nô lệ chỉ đánh số và tên chủ nhân, Cự Ma bình thường sẽ dùng số hiệu để xưng hô những nô lệ này.

Ma Đạt sau khi vào thành căn bản là lười để ý đến Lâm Minh. Đối với Ma Đạt một Ma Tướng ngũ tinh được xưng Tiên Thiên kỳ nhân loại không người có thể địch mà nói, một võ giả nhỏ cơ sở không vững lại mới vào Hậu Thiên như Lâm Minh căn bản không cần hắn nhọc lòng.

Hắn trực tiếp tìm một tiểu lâu la dẫn Lâm Minh đi Nhân Sự đường đăng ký nô tịch, mà bản thân hắn thì đi trong bộ lạc tiêu dao khoái hoạt.

Lâm Minh bị đưa tới Nhân Sự đường của Cự Ma tộc, phân phối nơi ở, yêu bài thân phận cùng với cưỡng bức lao động.

Cự Ma phụ trách Nhân Sự đường, chiều cao hơi thấp hơn so với đại bộ phận Cự Ma một chút, chỉ có chín xích. Trên mặt Cự Ma này có một vết sẹo dữ tợn.

Lâm Minh hờ hững nhìn đối phương một cái. Thời gian dài như vậy đến nay, hắn tuy rằng không thể phán đoán ra chuẩn xác tu vi của Cự Ma nhưng là có thể căn cứ khí thế của đối phương đại khái tính ra một chút, Cự Ma mặt sẹo này đại khái là Ma Tướng một đến tam tinh, cũng chính là tương đương võ giả Hậu Thiên kỳ nhân loại.

Cự Ma mặt sẹo lười biếng nhìn Lâm Minh một cái, không kiên nhẫn nói:

- Tu vi? Tuổi?

- Tu vi Hậu Thiên sơ kỳ, tuổi hai mươi ba.

Lâm Minh bình tĩnh trả lời, giọng không vui không giận.

Lâm Minh hiện tại đan điền hỗn loạn ảm đạm, toàn thân kinh mạch nhiều nơi không thông, thoạt nhìn giống y hệt võ giả bình dân Hậu Thiên sơ kỳ. Đừng nói là Cự Ma mặt sẹo này, cho dù là Lôi Kinh Thiên ở nơi này cũng chưa chắc có thể nhìn ra tu vi chân thật của hắn.

Về phần tuổi báo giả một chút, là vì không muốn gây chú ý. Nếu không võ giả Hậu Thiên kỳ không đến mười tám tuổi thì quá khiến người giật mình.

Cự Ma mặt sẹo đánh giá trên dưới Lâm Minh một phen, chú ý tới trên người Lâm Minh nhiều nơi kinh mạch bế tắc, lộ ra một tia khinh thường. Loại võ giả cơ sở không vững này hơn phân nửa sẽ không có tiền đồ gì, cả đời có thể tới Hậu Thiên hậu kỳ là không tệ rồi.

Mà Cự Ma mặt sẹo này bản thân là Ma Tướng nhị tinh, bởi vì ưu thế thiên phú của Cự Ma tộc, hắn căn bản là không đem võ giả nhân loại Hậu Thiên kỳ cùng cấp với hắn vào trong mắt, càng đừng nói Lâm Minh chỉ có Hậu Thiên sơ kỳ.

- Chủ nhân ngươi là ai?

Cự Ma mặt sẹo ở trên giấy tùy tiện yạch vài bút, lười biếng hỏi.

Nghe thấy hai chữ chủ nhân này, Lâm Minh hơi hơi nhíu mày, tuy nhiên vẫn cố nhịn, đáp:

- Ma Đạt.

Hiện tại tình huống của hắn cực kỳ gay go, xung đột với bộ lạc Mặc Thương không thể nghi ngờ là trứng chọi đá.

- Mẹ nó!

Cự Ma mặt sẹo đập mạnh bàn:

- Có hiểu quy củ không? Tên của chủ nhân cũng không phải đám tiện dân các ngươi có thể gọi! Phàm là nô lệ gọi tên chủ nhân, hết thảy phải cắt lưỡi. Nể tình ngươi mới vào bộ lạc Mặc Thương, tự vả miệng năm mươi lần!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.