🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Mưa to rét lạnh, nước Nam Hải bị gió lốc không gian hút vào trong thế giới tàn phá, hóa thành vô số hơi nước, ngưng kết ở không trung, hình thành mây đen rất nặng, hiện giờ mây đen tích lũy ước chừng hơn mười ngày, đợi cho màn mưa rơi xuống đã cuồn cuộn mãnh liệt, khiến ánh mắt người ta đều không mở ra được.

Chỉ ngắn ngủi mười mấy tức, trên mặt đất đã tích lũy đủ nước không quá mắt cá chân, từng giọt từng giọt rơi ở trong tấm bia đá màu máu nơi hoang nguyên, trải qua mưa to thanh tẩy, phù văn màu máu mặt trên càng thêm đỏ mắt.

Mục Thiên Vũ ướt đẫm cả người, trong dạng mưa to lạnh như băng, váy dài nàng nguyên bản sạch sẽ hiện giờ toàn bộ ướt át dính sát vào thân.

Nàng không biết bảo trì tư thế này đã bao lâu, sáu ngày, nàng chưa ngủ chút nào, trong nháy mắt phát động Độn phù, khuôn mặt Lâm Minh bao phủ ở trong ánh sáng trắng thủy chung hiện lên ở trong đầu Mục Thiên Vũ, không rời đi được.

Nàng chưa bao giờ thử qua tưởng niệm một người mãnh liệt như thế, nếu có thể, nàng nguyện ý dùng toàn bộ tu vi của nàng, đổi lấy hắn đột nhiên xuất hiện.

Nhưng mà hy vọng lại càng ngày càng xa vời, đã lâu như vậy, nếu hắn không có việc gì, vì sao không đến hoang nguyên màu máu tìm chính mình?

Khi mất đi mới có thể cảm giác được đau đớn khắc cốt minh tâm.

Mục Thiên Vũ từ nhỏ đã mất đi cha mẹ, nàng đi theo sư phụ lớn lên, lúc này trừ bỏ sư phụ Mục Dục Hoàng ra, Lâm Minh không thể nghi ngờ đã chiếm cứ vị trí trọng yếu nhất trong lòng nàng.

Có lẽ, đây là tình yêu.

Mục Thiên Vũ tự hỏi, nếu có thể cùng Lâm Minh sống, thường thường mờ nhạt, cho dù làm một phàm nhân, cũng là chuyện ấm áp hạnh phúc...

Trận mưa này, không biết đã bao lâu, thế giới trắng xóa một mảnh, thẳng đến khi mưa không ngập đến đầu gối. Mục Thiên Vũ đột nhiên nghe được tiếng nước phía sau vang lên, dường như là thanh âm của người.

Mục Thiên Vũ đột nhiên bừng tỉnh từ trong trầm tư, quay đầu lại vừa nhìn, đã thấy ở trong màn mưa mờ mịt, một bóng người mơ hồ, đang đi tới chỗ chính mình.

Không cần đoán, không cần nghĩ, không cần nhìn, không cần cảm giác đi tra xét, một loại rung động phát ra từ ở sâu trong nội tâm khiến Mục Thiên Vũ liếc mắt một cái nhận ra. Bóng người mơ hồ kia chính là người mình mong nhớ ngày đêm sáu ngày nay...

- Lâm Minh!

Mục Thiên Vũ quên hết thảy, khoảnh khắc kia, nàng không hề là thánh nữ cao cao tại thượng. Không hề là cao thủ lão quái Toàn Đan sơ kỳ tuyệt đỉnh, nàng chỉ là một cô gái, một cô gái đơn giản.

Nàng không quản tới hết thảy chạy tới, ở trong mưa to, đầu chui vào lòng Lâm Minh.

Hai tay trắng nõn như củ sen, ôm chặt lấy thắt lưng Lâm Minh, dường như muốn đem thân thể của chính mình dung nhập vào Lâm Minh...

- Ta đã trở về.

Lâm Minh nằm ở bên tai Mục Thiên Vũ, nhẹ giọng nói.

- Ta biết... Ta biết...

Mục Thiên Vũ vùi đầu ở trong ngực Lâm Minh, nước mắt chảy xuống.

Tại trong dạng mưa to tầm tã lạnh như băng, Lâm Minh có thể cảm giác rõ ràng có ướt át cùng ấm áp truyền đến ngực chính mình.

Hai người gắt gao ôm, thiên địa trừ bỏ mưa to ra, không còn có một tia thanh âm, dường như màn mưa này ngăn cách hết thảy trong thiên địa, chỉ để lại hai trái tim bọn họ, gắt gao ôm.

Không biết bao lâu sau, hai người từ từ tách ra, đúng lúc này, chỉ nghe một tiếng nổ răng rắc, một đạo lôi đình đỏ thẫm cắt qua bầu trời, dường như chúng thần hạ phàm.

Đạo thiểm điện này ở trong mắt Lâm Minh, như thần minh, sát khí tỏa ra bốn phía.

Khoảnh khắc kia, Mục Thiên Vũ nhìn thấy hai tròng mắt Lâm Minh, chỉ cảm thấy trong lòng máy động, nàng không biết là thế giới này quá mờ, nhưng hai mắt Lâm Minh sáng ngời, chiếu rọi thế giới này.

Lâm Minh nhắm hai mắt lại, lại mở, khoảnh khắc kia, hào quang tia chớp tiêu tán, sát khí cũng ẩn nấp, hắn với cực kỳ bình tĩnh nói:

- Chúng ta cần phải đi, theo giúp ta cùng đi... Giết người.

Một câu nói đơn giản, lại ẩn chứa tự tin với khí phách thống trị sinh tử, khiển Mục Thiên Vũ trong lòng vừa động.

Nàng mới phát hiện, sáu ngày, tu vi Lâm Minh đã đột phá Tiên Thiên!

Không đơn giản như thế, ở trên thân Lâm Minh, dường như còn ẩn tàng rồi một cỗ khí thế cường đại mà thần bí, mờ ảo vô tung, khiến tim người ta đập nhanh!

- Lâm Minh, ngươi...

- Ta đi Ma Thần đế cung, chiếm được Phạm Thiên Long Căn.

Lâm Minh nguyên bản sẽ không tính toán giấu giếm Mục Thiên Vũ.

- Cái gì!?

Mục Thiên Vũ trong lòng kinh hãi, Phạm Thiên Long Căn? Trời ạ, đó không phải linh dược những đại năng Mệnh Vẫn kia tranh nhau sao, làm sao Lâm Minh có thể chiếm được?

- Nói rất dài, không thể giải thích, cái này cho ngươi...

Lâm Minh lấy ra một hộp ngọc hình chữ nhật từ trong Tu Di giới, sau khi mở ra hộp ngọc, bên trong có một đoạn rễ cây khô héo nằm, như là tam thất hoang dã sấy khô.

- Chẳng lẽ đây là...

Mục Thiên Vũ không thể tin nhìn một đoạn lão thụ căn này, bộ dáng của nó phi thường tương tự cùng Phạm Thiên Long Căn mà Toàn Đan Nam Hải Ma Vực chết đi lưu lại trên sách, chỉ là khô quắt hơn nhiều so với trên sách cổ.

Lâm Minh nói:

- Đây là Phạm Thiên Long Căn, ta dùng nó chế một lần chén thuốc, dược hiệu đã dùng đi chín phần, hiện giờ tuy rằng chỉ còn lại có một phần, nhưng so với rễ cây Phạm Thiên Long Căn bị gãy kia giá trị cao hơn nhiều!

Một gốc cây Phạm Thiên Long Căn, tinh hoa thân cây chiếm bảy thành, chín rễ cây chiếm ba thành, bên trong Phạm Thiên Long Căn ẩn chứa tinh khí nồng đậm, một khi gãy, tinh khí sẽ thất lạc đại lượng, nguyên bản một cái rễ cây, cũng chỉ chiếm một bộ phận rất nhỏ của Phạm Thiên Long Căn, cộng thêm gãy tổn thất tinh khí, kỳ thật giá trị đã không có mấy, xa không bằng Long Căn khô héo trong tay Lâm Minh.

- Nếu Phượng Tiên sư tổ muốn tấn công tầng hai Mệnh Vẫn, dùng Phạm Thiên Long Căn này chế thuốc, hoặc là trực tiếp nuốt nó đều được.

Lâm Minh đem cây Phạm Thiên Long Căn nhét vào trong tay Mục Thiên Vũ, cây Long Căn là cho Mục Phượng Tiên, hiện tại Mục Thiên Vũ còn không đến dùng Phạm Thiên Long Căn, đợi thời điểm Mục Thiên Vũ cần dùng nó, Lâm Minh có tự tin sẽ kiếm được một phần dược vật Tôi Tủy rất tốt cho Mục Thiên Vũ.

Lâm Minh nói xong, liền kéo tay Mục Thiên Vũ:

- Theo ta!

...

Lúc này, ở ngoài trăm dặm, di chỉ Ma Thần đế cung.

Mưa to đã chậm rãi ngừng lại, mây đen dù chưa tan hết, nhưng ẩn ẩn đã có chút ánh sáng xuyên thấu qua.

Ở trên trận thai Huyễn Sát trận, Lôi Kinh Thiên nhìn trận thai rỗng tuếch bên trong, sắc mặt âm trầm đáng sợ!

Với thực lực Lôi Kinh Thiên mới vào Toàn Đan hậu kỳ, phối đám người Mục Xích Hỏa, Mục Viêm Trác, thực lực của hắn cộng hết lại, cũng chưa bằng một nửa đại năng Mệnh Vẫn.

Lúc trước, ba mươi lão quái Mệnh Vẫn tề tụ Ma Thần đế cung, cũng mất sức của chín trâu hai hổ, cộng thêm bí pháp Huyễn Vô Cực, mới miễn cưỡng phá vỡ đại trận hộ điện.

Trận pháp này tuy rằng xa không bằng đại trận hộ điện, nhưng cũng không phải dễ dàng có thể phá.

Lôi Kinh Thiên liên thủ Mục Xích Hỏa, Mục Viêm Trác, cố gắng ước chừng sáu ngày, lại thủy chung kém một chút không thể phá vỡ Huyễn Sát trận.

Nhưng mà thời điểm này, một trận mưa to, làm cho tràng khốn cục này mang đến chút sinh cơ.

Lôi đình lực trong mưa to, lại không chịu quy tắc thế giới này áp chế, Lôi Kinh Thiên bằng vào kỹ xảo chính mình khống lôi, lại phối hợp trận pháp, sau khi chuẩn bị đầy đủ, miễn cưỡng dẫn động một đạo thiên lôi xuống dưới, đánh ở trên Huyễn Sát trận, rốt cuộc phá được.

Huyễn Sát trận bị công phá, sau đó Lôi Kinh Thiên cùng Mục Xích Hỏa liền thấy được trận thai rỗng tuếch, mặt trên căn bản không có một bóng người!

Mục Thanh Y thấy một màn như vậy thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng Lâm Minh đã chạy thoát, nếu không cả đời này nàng sẽ tự trách mình.

- Hỗn đản!

Lôi Kinh Thiên có loại xúc động hộc máu, mà về phần Mục Viêm Trác, Mục Thanh Thư nhìn thấy cảnh này, chỉ cảm thấy một trận thiên địa chuyển dời, gần như đứng thẳng không xong, mặc dù Mục Xích Hỏa luôn luôn trấn định, lúc này trong lòng cũng hốt hoảng, không thể duy trì ung dung dĩ vãng.

Hết thảy kế hoạch, toàn bộ đều thành lập trên cơ sở, có thể thuận lợi giết chết Lâm Minh, nếu không thể giết chết Lâm Minh, không chiếm được huyết mạch Thần Hoàng, như vậy Huyết Ấn khế ước bọn họ sẽ ở trong vòng nửa năm, làm cho bọn họ mất hết võ công, trở thành phế nhân!

Đến lúc đó, cái gì tám tầng đầu công pháp Chu Tước Cấm Thần lục, cái gì đảo chủ Thần Hoàng đảo, hết thảy đều là mây trôi, không có bất kỳ ý nghĩa!

- Xích Hỏa huynh, chúng ta... Chúng ta nên làm cái gì bây giờ?

Thanh âm Mục Viêm Trác có chút run rẩy, đây cũng không phải là chuyện nói đùa, Mục Phượng Tiên có thể mau đi ra từ Ma Thần đế cung, một khi bọn họ không thể giết chết Lâm Minh ở trước khi Mục Phượng ên xuất hiện, như vậy bọn họ sẽ thua sạch, hai bàn tay trắng!

- Hoảng cái gì!?

Mục Xích Hỏa quát một tiếng, nhưng mà chính trên trán hắn, cũng chảy ra mồ hôi lạnh.

- Bình tĩnh một chút, chỉ cần tìm được hắn ở trong vòng mấy ngày, sẽ không chậm...

Mục Xích Hỏa cắn răng nói tới đây, quay đầu thấy trên mặt Mục Thanh Y cười lạnh, Mục Xích Hỏa lập tức giận dữ trong lòng.

- Lão thái bà chết tiệt!

Xịch!

Mục Xích Hỏa đâm mạnh ra một kiếm, mũi kiếm giống như rắn độc, thẳng tới cổ họng Mục Thanh Y.

Mà Mục Thanh Y chỉ hừ lạnh một tiếng, không chút động tâm, ánh mắt cũng không nháy một chút, chỉ đợi một kiếm này đâm, Mục Thanh Y căn bản không sợ chết.

- Lão thái bà ngươi muốn chết? Không dễ dàng như vậy!

Kiếm Mục Xích Hỏa, ở cách cổ Mục Thanh Y chỉ có một tấc chợt dừng lại.

Thời điểm này, giết chết Mục Thanh Y không có bất kỳ ý nghĩa, phải tìm Lâm Minh.

Sắc mặt Mục Xích Hỏa biến đổi, lúc này, một kế sách đột nhiên nổi lên trong lòng, trong lòng Mục Xích Hỏa nổi lên một tia cười lạnh, hắn không tìm thấy Lâm Minh, vậy cần biện pháp khác bức Lâm Minh đi ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.