🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
- Chúng ta đi, nơi này không nên ở lâu.

Lâm Minh nói.

- Ừ!

Mục Thiên Vũ tay áo vung lên một cái, trực tiếp đem Huyết Sát Hoa trên mặt đất cuốn vào trong Tu Di giới, hai người kết bạn rời đi.

Đi được mấy chục dặm, Lâm Minh dừng lại, quay sang Mục Thiên Vũ nói:

- Mục sư tỷ, chúng ta tiếp tục dịch dung một lần đi.

Nếu như cấm chế thanh niên đầu to ghi lại dung mạo kẻ thù, như vậy dùng Bích Lạc Dịch Dung thuật, bất kể dung mạo, thanh âm, hay là khí chất đều có thể thay đổi.

Giết hai người lão nhân áo đen, là muốn hiểu rõ suy nghĩ trong lòng, Lâm Minh cũng không có thói quen nén bị người đâm sau lưng một đao, nhưng mà sau khi giết, giải quyết tốt hậu quả thì càng tốt hơn.

Mục Thiên Vũ cũng đang có ý này, lúc này, nàng cũng không muốn phát sinh xung đột cùng với Nam Hải Ma Vực.

Nếu như ghi lại dung mạo, như vậy chẳng những phải dịch dung, hơn nữa phải thay quần áo, nếu không chỉ vì quần áo mà lộ thân phận như vậy rất ngu xuẩn.

Lâm Minh thay quần áo rất nhanh, từ trong Tu Di giới lấy ra một bộ quần áo mới nhanh chóng mặc vào, tiện tay ném quần áo cũ ra đốt sạch.

Quay lại nhìn đã thấy bên cạnh Mục Thiên Vũ, Hỏa nguyên khí hình thành một cái màn màu đỏ, vừa lúc bao phủ toàn bộ thân thể nàng, hoàn toàn không nhìn thấy tình cảnh bên trong.

Nữ nhân thay quần áo tự nhiên chậm hơn, chờ lúc Mục Thiên Vũ đi ra, thay một thân váy dài màu lam, nhìn qua thoát tục rất nhiều, lại thêm hương vị thiếu nữ, hơn nữa váy dài rất gọn, hoàn mỹ buộc vòng quanh dáng người Mục Thiên Vũ, Lâm Minh nhìn mà ánh mắt sáng ngời. Tuy rằng dáng người Mục Thiên Vũ cao ráo, nhưng mà quần áo nữ nhân ở Thiên Diễn đại lục rộng thùng thình, sau khi mặc vào thường thường sẽ che đi dáng người, không kinh diễm như bây giờ.

Mục Thiên Vũ cứ như vậy đi qua Lâm Minh, lưu lại một làn hương thơm kiều diễm, hai người lúc này tuy rằng không tán tỉnh gì, nhưng mà cảm tình đã lặng lẽ nảy sinh trong tim bọn họ.

Hoang nguyên màu máu này, đúng là không có bất kỳ nguy hiểm gì, một đường đi tới đều an toàn, chỉ là không gặp được cơ duyên như Huyết Sát Hoa lúc trước.

Lâm Minh dành thời gian sửa sang lại Tu Di giới của lão nhân áo đen và thanh niên đầu to một chút, hai người quả nhiên là nhân vật trọng yếu của tông môn, tài sản rất dày.

Rất nhiều Chân Nguyên thạch trung phẩm, đan dược, còn có không ít bảo khí phẩm chất không tồi. Tuy rằng nói tác dụng của chúng với Lâm Minh không lớn, nhưng mà toàn bộ dùng để đổi thành Chân Nguyên thạch thì tuyệt đối là một món hời lớn.

Mấy thứ này, Lâm Minh lấy riêng một cái Tu Di giới bỏ vào, lúc này, Lâm Minh ở trong đám tạp vật, tìm được một quyển sách phong cách cổ xưa, quyển sách này bìa màu đen sì, không có tên, trang sách đã bị rách lại bị người ta dán lại.

- Hả... Đây là...

Lâm Minh lật trang sách ra, lại phát hiện thứ bên trong ghi lại đều là các loại thiên tài địa bảo, có rất nhiều thiên tài địa bảo đều đã tuyệt tích ở Thiên Diễn đại lục, nếu không đoán sai, đây là điển tịch của Nam Hải Ma Vực, lịch sử U Ma đế thành còn lâu hơn cả Thần Hoàng đảo rất nhiều, có những thượng cổ điển tịch này cũng không kỳ quái.

Tiện tay lật vài tờ, Lâm Minh phát hiện, ở giữa có một tờ bị cố ý gấp lên, mở ra vừa thấy, trên tờ này có vẽ một gốc dược liệu giống như sâm, chỉ là rễ cây của nó uốn lượn như rồng, bên cạnh còn có chú thích dày đặc, bốn chữ đầu tiên là, Phạm Thiên Long Căn.

Lâm Minh tâm thần vừa động, hô hấp đột nhiên nhanh hơn vài phần, tiếp tục đọc chú giải bên dưới, ngón tay Lâm Minh theo bản năng nắm chặt trang sách.

- Phạm Thiên Long Căn, đây là kỳ dược trong trí nhớ vị đại năng Thần Vực kia dùng để Tôi Tủy, chẳng lẽ Thiên Diễn đại lục cũng từng xuất hiện Phạm Thiên Long Căn?

Lâm Minh còn tưởng rằng, chỉ có Thần Vực mới có kỳ dược này, mình căn bản vô duyên nhận được, cho nên hắn mới tìm một ít phế phẩm thay thế để Tôi Tủy.

Phạm Thiên Long Căn cho dù ở Thần Vực giá trị cũng cực cao, thọ mệnh của nó cực kỳ dài, từ mấy vạn năm tới mười vạn năm. Mà Phạm Thiên Long Căn có tác dụng với Tôi Tủy phải là năm vạn năm trở lên!

Mà đối với việc đề thăng cảnh giới Luyện Thể, Luyện Thể pháp quyết so với lộ tuyến tụ nguyên Tiên Thiên, Toàn Đan, Thần Hải, chủ tu đan điền đơn giản hơn rất nhiều.

- Chẳng lẽ bảo vật trong Ma Thần đế cung chính là Phạm Thiên Long Căn này?

Lâm Minh đột nhiên nghĩ tới điểm này, nếu không lão nhân áo đen kia cũng không nên mang sách cổ này theo, còn cố ý gấp tờ viết về Phạm Thiên Long Căn này, hơn phân nửa là hắn ôm tâm tư gặp vận khí, trước đó đã tìm hiểu rõ tư liệu, có thể tìm nhanh nhất, không thể quên được.

Lâm Minh hỏi Mục Thiên Vũ:

- Mục sư tỷ, lúc sư tổ tiến vào Ma Thần đế cung, có từng nói qua cho ngươi, trong Ma Thần đế cung rốt cuộc có cái gì hay không?

Mục Thiên Vũ lắc đầu nói:

- Sư tổ đối với tình huống bên trong cũng không rõ ràng lắm, chỉ căn cứ theo một ít tình báo, phán đoán trong Ma Thần đế cung có thể có địa bảo đề cao xác suất thành công cường giả Toàn Đan Chí Cực độ Mệnh Vẫn, cho nên mới dẫn tới nhiều đại năng Mệnh Vẫn tề tụ ở Nam Hải như vậy.

Phạm Thiên Long Căn ghi lại ở trên bản chép tay của Ma Đế, Huyễn Vô Cực và Huyễn Vũ Thiếp tuy rằng không công bố công khai, nhưng cũng nói cho các trưởng lão Nam Hải Ma Vực, tự nhiên sẽ không tuyên truyền ra ngoài như đám người Nam Duẫn Vương, Mục Phượng Tiên, tuy rằng chiếm được một ít tin tức, nhưng đều là tin tức mơ hồ.

Tuy nhiên, trong Ma Thần đế cung có trọng bảo, cho dù dùng đầu ngón chân cũng có thể hiểu được, cho nên lần này Ma Thần đế cung mở ra, mặc kệ thế nào bọn họ sẽ không bỏ qua.

Lâm Minh nhìn quyển sách vô danh mỏng manh này, âm thầm cân nhắc.

- Tại thế giới tàn phá này, không chỉ một lần nhìn thấy thứ có liên hệ với Thần Vực, ví như Truyền Tống trận phía trước, thượng cổ hung thú trong rừng rậm, nếu nói, trong thế giới tàn phá này có một ít thiên tài địa bảo từ Thần Vực thì cũng chẳng có gì lạ! Phạm Thiên Long Căn này chu kỳ sinh trưởng cực kỳ lâu dài, không phải tông môn nội tình thâm hậu, kế thừa dài hơn vạn năm thì rất khó đào tạo ra, nhưng thế giới tàn phá này, đã tồn tại hơn mấy vạn năm, nếu thực sự có Phạm Thiên Long Căn, chỉ sợ đã đại thành, dùng để Tôi Tủy thì có thể hoàn thành mười thành!

Nghĩ đến đây, Lâm Minh không khỏi kích động, lúc đầu hắn đối với bảo vật thế giới tàn phá cũng không quá để tâm, bởi vì hắn không thiếu công pháp, không thiếu vũ khí, nhưng bây giờ biết có thể có Phạm Thiên Long Căn sinh trưởng hơn mấy vạn năm, trong lòng hắn không kìm được kích động.

Tôi Tủy càng gần bước cuối cùng thì càng khó, nhất là rèn luyện tủy sống, tủy sống và cốt tủy khác một chữ nhưng mà kỳ thật hoàn toàn là hai loại tổ chức khác nhau, cốt tủy tạo huyết, tủy sống cũng không tạo huyết, mà phân bố ở trung khu thần kinh.

Tủy sống ở trong cột sống là một loại tổ chức cực kỳ yếu ớt, nếu không thể rèn luyện tủy sống, vậy xương sống sẽ mãi trở thành nhược điểm của Lâm Minh, xương sống yếu ớt, không thể chịu được áp lực cường đại, nếu bị người khác chặt đứt xương sống, vậy sẽ lập tức không thể hành động.

Dược liệu như vậy đều có hạn, thậm chí rất nhiều đệ tử Thần Vực cũng không thể đem Tôi Tủy hoàn thành đến mười thành, như vậy sẽ khiến cho cơ sở không hoàn thiện, thân thể tồn tại nhược điểm.

Lâm Minh bây giờ hoàn thành Tôi Tủy chỉ tới sáu thành rưỡi mà đã có loại cảm giác không thể tiếp tục, một viên Ma Tâm Toái Tinh cũng chỉ hoàn thành không được nửa thành Tôi Tủy, mà bây giờ, ngay cả Ma Tâm Toái Tinh cũng đã ăn sạch.

Phạm Thiên Long Căn hàng mấy vạn năm, đối với Lâm Minh mà nói chỉ có thể gặp mà không thể cầu.

Nhưng mà nghĩ đến trong Ma Thần đế cung tụ tập một đám cường giả Mệnh Vẫn, kích động trong lòng Lâm Minh chợt nguội lạnh, đám Mệnh Vẫn này, cho dù chân nguyên bị áp chế đến một thành, nửa thành, cũng có thể trong nháy mắt diệt sát hắn, cùng những người này tranh giành bảo vật trong Ma Thần đế cung, có thể sao?

- Lâm sư đệ, nghĩ gì vậy?

- Không có gì... Chỉ là một ít ý tưởng không thực tế mà thôi.

Lâm Minh tự giễu cười cười, thu lại quyển sách kia.

Cơ hội tốt như vậy tới trước mặt, không đi tranh gianh hắn không cam lòng, nhưng mà đi tranh thì hắn lấy năng lực gì mà đi? Làm không tốt, rất có thể đem mạng mình bù vào!

...

Ở một chỗ khác của hoang nguyên màu máu hơn trăm võ giả cùng tụ tập, trên hoang nguyên màu máu này là một hình thoi, giữa to, hai đầu hẹp, chung quanh đều bị pháp trận vây kín, vì thế tất cả võ giả phân tán trong hoang nguyên, cuối cùng vẫn tụ tập lại với nhau.

Lâm Minh và Mục Thiên Vũ mặt không đổi sắc hòa vào trong đám người này, nhìn quanh một vòng, lại phát hiện số lượng lại thiếu đi ba bốn thành.

Thậm chí không thấy cả một vài trưởng lão Toàn Đan.

Có một ít tông môn, chẳng hạn Thanh Mộc tông Ngũ Hành Vực, Hậu Thổ tông, đội ngũ trưởng lão Toàn Đan dẫn dắt cũng chỉ còn một hai người, hai ba người khác có lẽ đã chết.

Điều này làm cho Lâm Minh hít một ngụm lãnh khí, toàn bộ hoang nguyên màu máu không có bất kỳ nguy hiểm gì, nhưng lại chết nhiều người như vậy, như vậy những người này vì sao lại chết?

Không cần nói cũng biết!

Mặc kệ là chính đạo giết ma đạo, hay là ma đạo giết chính đạo, cũng không có gì ngạc nhiên, chính đạo ma đạo chỉ là một ký hiệu mà thôi, ở trên chiến trường đánh tới trời đất u ám, tại thế giới tàn phá này, lại liên quan đến ích lợi trọng đại, muốn trông cậy vào hai bên hòa bình thì là chuyện không có khả năng.

Lúc tất cả võ giả cùng tụ tập lại, có thể còn có người có điều kiêng kị, không dám khai chiến đại quy mô, khi phân tán ra, chỉ còn ít người, tự nhiên không thể tránh khỏi giết chóc. Đừng nói là chính đạo hay là ma đạo, chỉ cần bọn họ ở cùng trận doanh với mình, cũng rất có thể tự giết nhau ở trong hoang nguyên màu máu này.

Lúc trước ở rừng rậm nguyên thủy, dọc đường đi đều có hung thú, yêu đằng công kích, cũng không chết quá nhiều người, quả nhiên nhân loại mới là địch nhân đáng sợ nhất.

Người sống sót, hoặc là trầm mặc không nói, hoặc là mặt không chút thay đổi, căn bản không biết bọn họ ở trên hoang nguyên màu máu làm cái gì, chiếm được cái gì.

Cũng chỉ có mấy tiểu bối không che giấu được vẻ vui mừng, hiển nhiên tại trong hoang nguyên này có không ít thu hoạch.

Nhưng mà trong đoàn người, thủy chung có một người, sắc mặt âm trầm tới đáng sợ.

Hắn chính là trưởng lão Liên Thành Cát của Nam Hải Ma Vực...

Đang đợi được khoảng một canh giờ, sau khi không thấy võ giả nào nữa tới, Liên Thành Cát đột nhiên lạnh lùng nói:

- Là ai, giết cháu trai của ta!

Một cỗ sát khí theo đó phủ xuống, đám võ giả ở đây đều sửng sốt, loại tình huống này tự nhiên không có ai lên tiếng.

- Hắc hắc!

Liên Thành Cát âm hiểm cười hai tiếng, sau khi Liên Kiệt chết, trong cấm chế truyền đến một ít tin tức mơ hồ lúc ấy, trừ dung mạo ra, còn có tu vi đại khái ở đây, Hậu Thiên kỳ.

Tuy rằng không tìm được dung mạo, nhưng trong đám người, bây giờ còn võ giả Hậu Thiên kỳ còn sống, không vượt quá một bàn tay!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.