🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
- Bị diệt?

Tử Vũ kinh ngạc.

- Đúng, phát hiện bảy cỗ thi thể máu thịt bầy nhầy, chắc là toàn quân bị diệt! Chẳng những tiểu đội này, tiểu đội gần bọn họ nhất cũng bị xử lý, sáu người tử vong, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chắc cũng là toàn quân bị diệt, hai đội ngũ như vậy đều bị toàn diệt, tình huống tử vong cũng giống nhau.

Lúc Hỏa Phủ nói tới đây cũng cảm thấy không thể tin, nếu như gặp phải cường địch, phát hiện không địch lại phân ra chạy trốn thì không đến mức toàn quân bị diệt, trừ phi thực lực hai bên quá chênh lệch.

Chẳng hạn có hai ba cao thủ Tiên Thiên hậu kỳ dẫn dắt đội ngũ là làm được chuyện này.

Tiểu đội lắt nhắt trên Nam Hà đảo, có thể một đêm liên tục diệt sát hai chi tiểu đội Nam Hải Ma Vực, hơn nữa giết toàn bộ địch nhân chỉ có hai chi mà thôi, nếu như là hai chi này gây nên, bọn họ không cần phải... Che giấu.

- Là ai làm? Không có người lĩnh quân công sao?

Mị Ảnh lên tiếng hỏi.

Hỏa Phủ lắc lắc đầu, nếu như có người lĩnh quân công, vậy cần gì phải nghi hoặc nữa.

Lúc này ở trung tâm chỉ huy liên minh thời chiến, một lão nhân cầm tình báo mới nhất, như đang suy nghĩ điều gì.

Lão nhân này chính là một trong những người phụ trách tác chiến của liên minh ở Nam Hà đảo, kỳ thật những người phụ trách này thực lực không quá mạnh, phần lớn bọn họ thiên phú có hạn, nhưng mà lịch duyệt phong phú lão làng.

- Lưu lão đang suy nghĩ tin tức kỳ quái mới nhận được sáng nay?

Một thanh âm trầm ổn vang lên, nói chuyện là một trung niên tu vi Tiên Thiên hậu kỳ.

- Ừ, đối phương chỉ giết người, cũng không lĩnh quân công, chắc là cao thủ xuất thân không tồi, cho nên chướng mắt với phần thưởng quân công của chúng ta.

- Có thể, có lẽ là cường giả Tiên Thiên Chí Cực đi ngang qua, nhất thời hứng khởi, ra tay một lần.

Chiến trường Nam Hải vô cùng rộng lớn, một cái mạch khoáng Chân Nguyên thạch trung phẩm Nam Hà đảo đặt ở chiến trường Nam Hải cũng không tính là địa điểm quá trọng yếu, bất kể là Thần Hoàng đảo hay là Nam Hải Ma Vực, cũng không đưa chủ lực của bọn họ đến đây.

- Tuy nhiên ta kỳ quái chính là, từ tình báo chúng ta đạt được mà xem, người ra tay sử dụng công pháp chỉ sợ cũng không phải là võ công chính đạo, những võ giả ma đạo bị chết đều bị hút khô tinh huyết.

- Ồ?

Võ giả trung niên có chút kinh ngạc:

- Chẳng lẽ là nội đấu?

- Chuyện này không rõ lắm, liên minh thời chiến có võ giả tự do tu luyện công pháp ma đạo cũng chẳng có gì lạ.

Ở Nam Thiên Vực, phương diện công pháp từ trước đến nay đều mà mạnh vi tôn, công pháp ma đạo bị người nhận định không phải là chính đạo, nhưng mà có không ít môn phái tu luyện, chẳng hạn như Hợp Hoan tông Thất Huyền cốc, võ công tu luyện chính là võ công ma đạo, nhưng cũng không xuất hiện tình huống nhàm chán như mỗi người, mỗi môn phái tu luyện công pháp ma đạo liền muốn đánh đánh giết giết, diệt sát người ta.

- Mặc kệ người kia là ai, tóm lại là bạn không phải là địch, kế hoạch tác chiến của chúng ta vẫn như cũ, tiếp tục xem tình huống thế nào...

...

Ba ngày sau.

Lâm Minh cùng tiểu đội Hỏa Phủ lần đầu tiên xuất chinh.

Bao gồm đội trưởng Hỏa Phủ ở bên trong, tổng cộng có chín người, lên một chiếc Linh chu loại nhỏ, thừa dịp bóng đêm bay về phía Linh Thực sâm lâm.

Trong biển rộng vô cùng tối tăm, một chiếc Linh chu loại nhỏ có vẻ không mấy bắt mắt.

- Lần tác chiến này là chặn giết đội vận chuyển của Nam Hải Ma Vực, thời gian tác chiến đại khái là từ nửa đêm tới lúc mặt trời mọc.

Hỏa Phủ vừa nói, vừa đối chiếu thời gian.

Xét cho cùng chiến tranh cũng là muốn cướp đoạt tài nguyên, hai đại tài nguyên Nam Hà đảo một là Chân Nguyên thạch mạch khoáng, thứ hai chính là Linh Thực sâm lâm.

Nam Hải Ma Vực công chiếm Nam Hà đảo, tự nhiên sẽ cướp đoạt đại lượng tài nguyên vận chuyển trở về.

Liên minh thời chiến nhận được tin tức, đêm nay sẽ có một đội hái thuốc, sau một thời gian tích lũy Linh Thực sâm lâm vận chuyển trở về, nhiệm vụ của Hỏa Phủ chính là chặn cướp đội ngũ này.

- Tin tức có đáng tin không?

- Chắc là đáng tin, là Ẩn mang tới.

Chữ Ẩn trong lời Hỏa Phủ chính là một cái danh hiệu mà liên minh thời chiến phái tới nằm vùng ở Nam Hải Ma Vực, trừ vài nhân vật cao tầng liên minh thời chiến ra, căn bản không ai biết Ẩn là ai, thậm chí không biết hắn rốt cuộc là nhân loại thuần túy, hay là người của Nam Hải Ma Vực.

Đương nhiên, trong liên minh thời chiến, cũng không thể tránh khỏi có Nam Hải Ma Vực nằm vùng, trong chiến tranh, công tác tình báo cực kỳ quan trọng, nếu không cả một đội ngũ giống như người mù, Nam Hà đảo lớn như vậy căn bản đừng nghĩ thăm dò được phương hướng của địch nhân.

- Sắp tới rồi, hạ xuống, đừng để người khác tới chú ý.

Hỏa Phủ nói.

- Được rồi!

Người phụ trách lái Linh chu chính là Mạt Lương, hắn thao túng Linh chu hạ xuống, rất nhanh liền hạ xuống trong rừng rậm.

Lâm Minh đứng bên cạnh cửa sổ, nhìn cảnh tượng Linh Thực sâm lâm giữa đêm khuya, không khỏi hít một hơi khí lạnh, rừng rậm này... Quá lớn đi!

Lâm Minh nói Linh Thực sâm lâm lớn, không phải diện tích lớn, mà là cây cối sinh trưởng trong đó rất khủng bố, từng cây từng cây đại thụ mấy chục người ôm mới hết, cao tới mấy trăm trượng, đâm thẳng lên trời.

Tán cây rậm rạp tản ra, giống như một tòa thành thị trên không trung vậy, nhanh cây đan vào tầng mây, tùy tiện nhặt một cái lá đã lớn tới vài thước, nếu để trên nước cũng trở thành một con thuyền nhỏ.

Trong rừng rậm vô cùng cao lớn này, Linh chu cao năm trượng lại giống như một con cá bơi tới bơi lui trong đám bèo rậm. Mỗi lần bị chạc cây hoặc là dây mây ngăn cản, Mạt Lương đều có thể thao túng Linh chu xảo diệu tránh qua, khiến người ta không thể không tán thưởng kỹ thuật điều khiển thuần thục của hắn.

- Hoang Kích, ngươi lần đầu tiên đến Linh Thực sâm lâm, ta giới thiệu tình huống nơi này cho ngươi một chút.

Hỏa Phủ quay sang vẫy vẫy tay với Lâm Minh.

- Linh Thực sâm lâm chỉ có một phần năm là ở trên mặt đất, phần còn lại đều ở trong đại dương, ở trên loại cây này tương đối khủng bố, trong đó có không ít hung thú đẳng cấp cao, thậm chí có hung thú thực lực có thể so với cường giả Tiên Thiên Chí Cực.

- Mạnh như vậy!

Lâm Minh ngẩn ra, hung thú Tiên Thiên Chí Cực, hắn tự nhiên không sợ, nhưng tiểu đội lại không thể ngăn được.

- Ha ha, Hoang Kích huynh đệ yên tâm, những hung thú mạnh như vậy, tập tính của chúng, chúng ta đều hiểu, tự nhiên có một ít thủ đoạn tránh được.

Nam nhân râu ria cười ha ha nói, hắn còn tưởng Lâm Minh nghe thấy hung thú Tiên Thiên Chí Cực mà trở nên khẩn trương.

Lâm Minh gật gật đầu, hung thú trí tuệ có hạn, chỉ cần thăm dò tập tính của nó, có thể dễ dàng tránh được.

- Không tồi, nếu thật sự gặp phải hung thú đỉnh cấp, tiểu đội chúng ta cũng chỉ có thể chạy trối chết, đừng nói là chúng ta, cho dù ba đầu sỏ Ma Vực gặp phải, cũng sẽ rất khó giải quyết.

Hỏa Phủ cười nói.

- Trong Linh Thực sâm lâm này, đại khái có bảy, tám chi Nam Hải Ma Vực tiểu đội thường trú, thực lực của bọn họ cũng không yếu, nhưng lại cách nhau rất xa, chỉ cần chúng ta tốc chiến tốc thắng, sẽ tránh được viện binh của bọn họ.

Chiến trường Nam Hải sở dĩ dùng tiểu đội tác chiến, mà không phải tiến hành quân đoàn chiến đại quy mô, cũng chính vì muốn cướp đoạt tài nguyên.

Tiểu đội có thể giống như châu chấu, phân tán ra có thể nhanh chóng thu tập tài nguyên, mà đoàn chiến đại quy mô chỉ lúc công chiếm đại bản doanh quân địch mới dùng, bình thường mà dùng, căn bản không có bất kỳ ý nghĩa gì, võ giả muốn chính là tài nguyên, mà không phải ranh giới.

Một tông môn, tiêu hao tài nguyên vô cùng kinh người, ngay cả với môn phái nhỏ như Thất Huyền cốc cũng đều có mấy trăm cao thủ Tiên Thiên, tông môn ngũ phẩm giống như Nam Hải Ma Vực thì càng không cần phải nói.

Huống chi, Nam Hải Ma Vực còn có không ít tông môn nhỏ phụ thuộc, toàn bộ cộng lại là một chi thế lực khổng lồ.

Nhiều võ giả như vậy, dựa vào những tài nguyên chỗ sâu ở Nam Hải kia, tự nhiên liền có vẻ như trứng chọi đá (ý là không đủ).

Cho nên toàn bộ Nam Hà đảo mới phân bố nhiều tiểu đội chiến đấu như vậy.

Phàm là tiểu đội chiến đấu cấp tinh anh đều sẽ lấy cao thủ Tiên Thiên làm trung tâm. Cao thủ Tiên Thiên, tuyệt đối là chủ lực chiến tranh đại quy mô, võ giả Toàn Đan tuy rằng cường đại, nhưng mà số lượng rất thưa thớt chỉ đánh trong lúc quyết chiến, bình thường cũng chỉ dùng để chấn nhiếp người khác mà thôi.

Tới gần địa điểm tác chiến, tốc độ Linh chu bắt đầu chậm lại, Mạt Lương phóng ra cảm giác, bắt đầu tra xét môi trường quanh thân. Một võ giả có cảm giác cường đại, đối với một chi tiểu đội thập phần trọng yếu, đây là ánh mắt và cái lỗ tai của đội ngũ. Nếu cảm giác không bằng địch nhân, bị địch nhân phát hiện trước, sau đó bị đánh lén, chiến đấu sẽ rơi vào bị động tuyệt đối, rất có thể sẽ rơi vào thế thất bại.

- Đội trưởng, gần đây chắc là không có mai phục.

Mạt Lương nói.

Ở Nam Hà đảo, mỗi lần xuất kích đều có trúng mai phục, tuy nhiên tiểu đội Hỏa Phủ là một chi tiểu đội tinh anh, bình thường mai phục nhỏ đều ứng phó được.

Linh chu rốt cuộc hạ xuống, Mạt Lương là người đầu tiên nhảy xuống, cẩn thận tra xét động tĩnh chung quanh, Lâm Minh vẻ mặt không đổi, kỳ thật hắn đã cảm giác được, ở bên ngoài mười mấy dặm, có một đám năng lượng dao động cường đại, căn cứ khí tức mà đoán tuyệt đối là võ giả Nam Hải Ma Vực không thể nghi ngờ.

Cũng có thể giống như trong tình báo, đây là tiểu đội vận chuyển dược liệu thu thập được của Ma Vực.

Trong rừng rậm u ám, mười mấy con sói đói to như con nghé con lườm lườm hai mắt xanh thẳm qua lại tuần tra, thỉnh thoảng lại nhe răng trợn mắt phát ra tiếng gầm gừ, khiến người nghe mà run sợ.

Tại trong đàn sói, tám tên võ giả mặc giáp đen tay cầm trường mâu đứng một bên, mà khu đất trống trước mặt bọn họ là hai mươi mấy thiếu nam thiếu nữ, lưng đeo sọt thuốc, rận bộn hái thuốc, dược vật bỏ vào trong sọt thuốc có thể giữ được hoạt tính dược vật, nếu như bỏ vào trong Tu Di giới lý, không được bao lâu sẽ bị chết đi, Tu Di giới không thể lưu giữ vật còn sống.

Mảnh dược này mấy ngày trước mới phát hiện, tuy rằng dược vật còn chưa thành thục hoàn toàn, không đạt được hiệu quả tốt nhất nhưng đang trong lúc chiến tranh làm sao chờ được, nếu mình không hái, chẳng phải lưu lại cho địch nhân sao?

- Nhanh lên, nhanh lên.

Trong tám chiến sĩ giáp đen, tên cầm đầu quát.

Những thiếu nam thiếu nữ hái thuốc này, đều là nô lệ đến từ Nam Hải Ma Vực, phần lớn bọn họ đều có tu vi Luyện Thể kỳ tầng một tầng hai, có thể chịu tải trọng nặng, nhưng mà bản thân lại không hề có sức phản kháng, được chọn là nô lệ tốt nhất.

Sau khi bị chiến sĩ giáp đen hét lớn, những thiếu nam thiếu nữ này nhanh chóng cúi đầu, cố gắng thu thập dược thảo, sợ thu thập không đủ mà bị phạt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.