🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
- Dâm tặc, quản cho tốt con mắt của ngươi!

Tống Hiểu Duyệt dùng chân nguyên truyền âm độc ác nói, lời này nàng tự nhiên không thể hô ra khỏi miệng.

- Hắc hắc, tiểu nương tử, thứ trên người người chẳng nhẽ không từng cho người khác coi? Mắt ở trên người ta, ta muốn nhìn gì ngươi có thể quản được sao? Nếu như lão bà quản thì cũng được, nhưng mà ngươi lại không phải, hay là ngươi xem, Thần Hoàng đảo các ngươi nhiều mỹ nữ như vậy, không dùng cũng phí, không bằng cùng Hậu Thổ tông kết làm thông gia, thế nào?

Thạch Hám Sơn nói xong, Tống Hiểu Duyệt tức tới bể phổi, nhất là câu “không dùng cũng phí!” Kia, hắn coi nữ đệ tử Thần Hoàng đảo là cái gì?

- Ta giết ngươi!

Tống Hiểu Duyệt quát lên một tiếng, trường kiếm trong tay đâm thẳng tới Thạch Hám Sơn!

Chu Tước Cấm Thần lục được thi triển, ngọn lửa bắn ra bốn phía giống như pháo hoa sáng lạng, tùy ý trút xuống trên người Thạch Hám Sơn.

- Rầm rầm ầm!

Thạch Hám Sơn khởi động một tấm thuẫn màu vàng đất, chặn lại công kích của Tống Hiểu Duyệt, tấm thuẫn vàng đất này dưới tất cả công kích của Tống Hiểu Duyệt lại giống như lá bay trong mưa gió, dường như vỡ nát bất cứ lúc nào, nhưng lại không vỡ nát, mỗi lần nó bị gần như vỡ nát thì lại tu bổ lại.

Trong nháy mắt đã hai mươi, ba mươi chiêu, Tống Hiểu Duyệt vẫn không thể công phá tầng phòng hộ này.

- Hiểu Duyệt bị gì vậy? Tâm lý rối loạn sao, đệ tử Hậu Thổ tông nổi danh phòng ngự, vốn Hiểu Duyệt lần này có thể lấy được hòa.

Mục Chiếu Hiên có chút nóng nảy.

- Tuy rằng thực lực Tống sư muội không tồi, nhưng mà thiếu khuyết kinh nghiệm tác chiến. Trước kia nàng chỉ tham gia vài tông môn hội võ, hoặc là khảo hạch đại tái đệ tử hạch tâm, vân vân, đánh nhau với đệ tử bên ngoài vẫn là lần đầu.

Đối mặt với Hậu Thổ tông, khi đối phương xuất ra lồng phòng hộ, phương pháp tốt nhất là bỏ mặc, loại phòng hộ này cũng phải tiêu hao chân nguyên. Cứ để mặc hắn, tự nhiên hắn không có khả năng cứ vậy hồ đồ chống đỡ tiếp, nếu như điên cuồng tấn công, vậy đúng là gãi phải chỗ ngứa.

Các đệ tử Thần Hoàng đảo lo lắng suông, trong lúc đánh nhau kịch liệt, họ cũng không có biện pháp dùng chân nguyên truyền âm nhắc nhở Tống Hiểu Duyệt.

Sau khi đánh hơn ba mươi chiêu, Tống Hiểu Duyệt cũng cảm thấy không đúng, chân nguyên của nàng đã tiêu hao gần nửa, chân nguyên đối phương lại không yếu đi chút nào.

Nàng công kích không khỏi chậm lại, mà đúng lúc này Thạch Hám Sơn lại cười hắc hắc, một quyền đánh ra, nện mạnh tới mặt Tống Hiểu Duyệt.

Tống Hiểu Duyệt cắn răng, một kiếm chuẩn xác chém thẳng lên nắm tay Thạch Hám Sơn!

- Coong!

Trong tiếng kim thiết va chạm, trên nắm tay Thạch Hám Sơn còn đeo một bộ nắm đấm bảo khí địa giai hạ phẩm. Đệ tử Hậu Thổ tông phần lớn đều dùng quyền đầu.

Một quyền đỡ được thế kiếm Tống Hiểu Duyệt, quyền còn lại nện thẳng tới bụng nàng.

- Phá Thiên nhất kích!

Ánh mắt Thạch Hám Sơn lộ ra vẻ hung lệ, một quyền đấm ra, với khí thế gió nổi mây phun, không khí xung quanh dường như bị rối loạn.

Tống Hiểu Duyệt bởi vì tiêu hao quá lớn, chân nguyên vận chuyển không kịp, bị dư ba một quyền này đánh cho lộn lại phía sau một vòng.

Sau đó từng bước lui lại, nhưng Thạch Hám Sơn làm sao cho nàng cơ hội lẠngược thế cờ, gạch đá dưới chân được trận pháp gia cố cũng bị hắn đạp cho vỡ nát.

- Thạch Vương Thiên Cương quyền!

Thạch Hám Sơn ra quyền như gió, quyền ảnh bay múa đầy trời, quyền thế như thủy triều quét tới, toàn bộ ngọn lửa chân nguyên trên thân kiếm Tống Hiểu Duyệt bị quyền đầu đánh cho xơ xác.

- Quyền Định Càn Khôn!

Thạch Hám Sơn đánh ra một quyền cuối cùng, quyền thế tích tụ đến mức tận cùng như đất rung núi lở, giang hải vỡ đê!

- Phốc!

Tống Hiểu Duyệt bị bay ngược ra ngoài, sắc mặt tái nhợt, khóe miệng rỉ máu, xương sườn bị gãy mấy căn.

- Hiểu Duyệt.

- Sư tỷ.

Vài nữ đệ tử Thần Hoàng đảo nhao nhao vây lại, nâng Tống Hiểu Duyệt dậy:

- Hiểu Duyệt, không sao chứ?

- Không sao.

Tống Hiểu Duyệt gian nan ngồi xuống, cắn môi hổ thẹn nói:

- Thua, ta quá ngốc, thật có lỗi với mọi người.

Tống Hiểu Duyệt hiểu được, Thạch Hám Sơn cố ý kích bác nàng, khiến cho nàng buông lỏng cảnh giác, xét đến cùng, Tống Hiểu Duyệt từ nhỏ đã lớn lên ở Thần Hoàng đảo, kinh nghiệm thực chiến quá ít, nếu không làm sao mới bị người ta nói mấy câu đã mất hết lý trí.

Nếu như ổn định mà đánh, ít nhất có thể lấy hòa, Tống Hiểu Duyệt cảm thấy rất có lỗi với mọi người, nàng chủ động nghênh chiến, kết quả thua thảm bại cỡ vậy.

Mục Chiếu Hiên tra xét thương thế Tống Hiểu Duyệt một chút, gãy mấy rẻ xương sườn, đối võ giả mà nói, có đan dược cực phẩm chữa thương, xương gãy sẽ lành lại rất nhanh, nhưng mà Tống Hiểu Duyệt không thể tiếp tục tham gia luận bàn nữa.

Bây giờ mười lăm cao thủ Hậu Thiên kỳ trẻ tuổi của Thần Hoàng đảo, Tống Hiểu Duyệt đã mất lực chiến đấu, đệ tử hạch tâm xếp hạng thứ năm Hoa Hồng vừa rồi chiến đấu với Trương Lâm một trận, tiêu hao quá lớn, trong gian ngắn cũng không thể nghênh chiến, chỉ còn mười ba người có thể chiến một trận, mà đối phương lục đại tông môn, đệ tử hạch tâm xếp hạng thứ nhất còn chưa một ai ra tay, đệ tử thân truyền lại không nhúc nhích.

Tiếp tục đánh thêm mấy vòng nữa, Thần Hoàng đảo sẽ không còn người có khả năng nghênh chiến.

Mục Định Sơn sắc mặt rất không tốt, hắn cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn những đệ tử hạch tâm kia rơi vào khốn cảnh, nhưng lại không thể ra tay.

Loại luận bàn có tính chất biểu diễn trên yến hội này đều có ước định trình tự xuất trướng, trước là đệ tử hạch tâm tầng dưới, sau là đệ tử hạch tâm tầng giữa, tầng trên, tiếp đó là đệ tử thân truyền, cuối cùng thủ tịch đệ tử xuất trướng.

Còn về tu vì đều là Ngưng Mạch kỳ ra trước, sau đó là Hậu Thiên kỳ, bình thường đều diễn ra cả ngày, nếu cao thủ so chiêu trước, đệ tử bình thường cũng không có cơ hội xuất trướng.

Nếu lúc này Mục Định Sơn ra tay, chẳng những phá vỡ quy củ, hơn nữa đám người Hỏa Dương công chúa, Triển Vân Gian đối diện cũng ra tay, hắn và Mục Tiểu Thanh phải hai đấu sáu, áp lực tuyệt không nhẹ hơn những đệ tử khác.

Đến lúc đó thua thì lại nói đi đầu trận tuyến, thua người chứ không thua trận (ý nói thua số lượng người),đủ loại miệng lưỡi linh tinh.

- Đám người Ngũ Hành Vực này, đúng là muốn cùng chúng ta xé rách da mặt.

Mục Định Sơn vẻ mặt bình tĩnh nói.

- Ừ, hàng năm, mỗi khi qua thời điểm luận bàn, cũng không châm bích rõ ràng như vậy, Ngũ Hành Vực thất tông cũng có đánh với nhau, hơn nữa còn có Nam Thiên Vực, Thái Huyền điện và Cực Không tông cùng chia sẻ áp lực, thậm chí mỗi lần Thần Hoàng đảo chúng ta đều có một ít người nổi bật, lần này, bởi vì chuyện Nam Hải Ma Vực, mọi người đều góp chút sức lực, càng đánh càng liều mạng, thủ đoạn cũng ùn ùn ra đó.

Đáp lời Thiên Quang thượng nhân, thọ yến bốn trăm tuổi của mình lại biến thành bộ dạng như vậy, hắn cũng không khỏi cười khổ.

Khi hai người nói chuyện, trên đài lại có người ra tay, là đệ tử của Thần Hoàng đảo và đệ tử hạch tâm xếp hạng trước hai Hàn Băng cung đánh tới nảy lửa, kết giới chấn động kịch liệt, trong nháy mắt đánh mười mấy chiêu, thực lực cũng không kém nhau là mấy, Ngũ Hành Vực thất tông và Thần Hoàng đảo so đấu đã lâu, đều có hiểu biết tình huống lẫn nhau, hai đối thủ xuất chiến gần như thực lực đều ngang nhau.

Hai người kịch đấu khoảng một nén nhang, có bên bị thương, nhưng lại không phâ cao thấp.

- Có đánh nữa cũng không có ý nghĩa gì, trận này hòa đi!

Hàn Băng cung trưởng lão đứng dậy nói.

Hai người đều đã bị thương nhiều chỗ, nếu tiếp tục đánh sẽ thành một trận tử chiến.

Đệ Tử Thần Hoàng đảo không cam lòng xuống đài, mà lúc này, Thạch Hám Sơn Hậu Thổ tông lại nhảy lên đài, thân cao hơn tám xích, gần chín xích, Thạch Hám Sơn giữa trung ương võ đài, giống như một tòa Thiết tháp:

- Hậu Thổ tông - Thạch Hám Sơn, chọn đối chiến cư vị anh hào Thần Hoàng đảo.

- Tên hỗn đản này, lại còn nhảy ra ngoài!

Dựa theo quy củ luận bàn yến hội, người thắng có thể tiếp tục lên sân, số trận đấu không có giới hạn, nếu thua thì chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi trên thính phòng, trừ phi bị người khác chủ động khiêu chiến, nếu không không có tư cách lên đài. Thạch Hám Sơn thắng, tự nhiên có tư cách khiêu chiến.

Thạch Hám Sơn rất hưng phấn, cơ hội lộ diện như thế này ở Ngũ Hành Vực và Nam Thiên Vực rất khó có được, lấy được thành tích tốt, chẳng những mình được vinh quang, mà càng được tông môn coi trong, sau khi trở về còn được luận công ban thưởng.

Lấy phương thức đánh bại Tống Hiểu Duyệt làm tiếng trống hăng hái tinh thần, bản thân hắn gần như không bị tiêu hao chân nguyên bao nhiêu, lại nhân thời gian rảnh ăn vào mấy viên đan dược, ngồi xuống điều tức một nén nhang, cũng khôi phục gần như hoàn toàn.

Lần này nhảy ra, hắn muốn tiếp tục khiêu chiến.

- Không biết vị tuấn kiệt nào của Thần Hoàng đảo có thể chỉ giáo một phen?

Thanh âm Thạch Hám Sơn chấn ong lỗ tai, Tống Hiểu Duyệt cắn răng, phẫn hận nhìn tên gian trá này, hận không thể đem hắn hành hạ một trận, hiện giờ đệ tử hạch tâm Thần Hoàng đảo từ thứ ba tới thứ năm đều đã xuất chiến, chỉ còn lại thứ nhất là thứ hai, nếu dùng để đối phó Thạch Hám Sơn, về sau làm sao đối mặt với những đệ tử đứng đầu các phân tông khác.

Hoa Hồng cắn chặt răng, chuẩn bị lên sân khấu, lúc trước nàng thắng một trận, có tư cách tái chiến, tuy rằng trận chiến ấy tiêu hao không nhỏ, tuy nhiên hai khắc thời gian này khôi phục cũng đủ rồi.

- Hoa sư muội, đừng xúc động, tên Thạch Hám Sơn này rất khó đối phó, ngươi còn chưa khôi phục, đợi thêm mấy trận nữa, sau khi khôi phục hoàn toàn rồi lại xuất chiến, nếu không lại để cho tên tiểu nhân này kiêu ngạo.

Mục Chiếu Hiên kéo Hoa Hồng lại, khi nói chuyện mắt liếc mấy tên đệ tử hạch tâm Hậu Thiên kỳ còn thừa một cái, trừ nàng và đệ tử hạch tâm xếp thứ nhất Mục Điện Thanh ra, cũng không còn ai có thể xuất chiến, còn lại chính là đệ tử thân truyền, bọn họ lại càng không thể động.

Nhìn đi nhìn lại, cũng chỉ có thấy mình có thể xuất chiến, Mục Chiếu Hiên đứng lên, mà đúng lúc này, bên tai nàng vang lên tiếng chân nguyên truyền âm:

- Vị sư tỷ này, nhường ta xuất chiến được không?

Mục Chiếu Hiên kinh ngạc xoay người nhìn lại, lại thấy Lâm Minh đứng lên.

- Lâm sư đệ, ngươi muốn khiêu chiến cao thủ Hậu Thiên kỳ?

Mục Chiếu Hiên ngây người một chút.

- Phải!

Lâm Minh vừa rồi không có ra tay, chính là vì muốn thông qua hai trận chiến kế tiếp quan sát thực lực thiên tài Hậu Thiên kỳ tông môn tứ phẩm, trong lòng làm ra đánh giá.

Hắn làm ra kết luận, mấy đệ tử hạch tâm xếp hạng trước Thạch Hám Sơn, Tống Hiểu Duyệt những tông môn tứ phẩm này, thực gần như ngang ngửa với hắn lúc giết chết Hoàng Tử Hiên ba tháng trước.

Tuy rằng thiên phú Hoàng Tử Hiên không tốt, nhưng dù sao cũng là cao thủ Hậu Thiên đỉnh phong xuất thân tiểu tông môn, những đệ tử hạch tâm Hậu Thiên sơ kỳ tông môn tứ phẩm này có thể sánh ngang cao thủ Hậu Thiên đỉnh phong, nói vậy tới khi bọn họ đạt tới Hậu Thiên đỉnh phong, có thể sánh ngang cao thủ Tiên Thiên.

Thực lực này cũng hợp với nhận định của Lâm Minh.

Thạch Hám Sơn nhìn thấy Lâm Minh đứng lên, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó lại hưng phấn, hắn xắn tay áo, ngón cái bật bật mũi, cười hắc hắc nói:

- Có ý tứ, đến đây đi, ta đã sớm muốn gặp ngươi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.