🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Với thực lực của Lâm Minh, ở trong đàn hung thú lao tới tốc độ cao nhất, chính như dao cắt vải rách, sắc bén vô cùng, đảo mắt một cái hắn đã vọt vào sâu mười dặm, nơi này đã tới gần dải đất bên rìa đàn hung thú.

Bóng người thủy chung đi theo phía sau Lâm Minh hơi hơi khựng lại:

- Vọt sâu như vậy? Chẳng lẽ hắn phát hiện ta?

Hắn vốn cho rằng Lâm Minh là bị tốc độ giết địch của thanh niên áo vàng kích thích đến, không có mặt mũi đứng bên cạnh thanh niên áo vàng, sợ bị so thua mới vọt vào trong đàn thú. Nhưng là một hơi vọt đến rìa đàn thú, lại cũng quá sâu rồi.

- Tiểu tử này, chẳng lẽ đang dụ ta ra?

Sắc mặt bóng đen trầm xuống.

- Còn không rõ ràng sâu cạn thực lực của ta đã dám dụ ta ra, hắn muốn lật ngược giải quyết ta? Tiểu tử này thật là tự tin đến mức cuồng vọng rồi, hắn cho rằng mình thiên hạ vô địch sao!

Hắn quả thật không nắm chắc mười phần đánh chết Lâm Minh, dù sao Lâm Minh đã trở thành thiên tài Thần Hoàng đảo đều chú ý, trước đây một mực ẩn giấu thực lực, có át chủ bài bảo mệnh gì đó cũng không lấy làm lạ. Tuy nhiên, hắn chưa từng cho rằng Lâm Minh có bản lĩnh giết ngược lại mình.

Hắn là đệ tử tông môn chân chính một trăm phần trăm, tu vi Hậu Thiên hậu kỳ, cơ sở vững chắc, sao có thể bị một tiểu tử Ngưng Mạch trung kỳ như Lâm Minh giết. Đừng nói là Lâm Minh, cho dù là thanh niên áo vàng ngu ngốc của Lãm Nguyệt tông kia hắn cũng hoàn toàn không để vào mắt.

Lùi một vạn bước mà nói, cho dù hắn đánh không lại Lâm Minh, hắn cũng có thể dễ dàng toàn thân trở ra. Một võ giả tông môn Hậu Thiên hậu kỳ nếu một lòng một dạ chạy trốn, muốn giết chết hắn phi thường khó.

Tuy rằng đánh chết Lâm Minh không đủ nắm chắc nhưng hiện tại phải ra tay, nếu không tiếp viện của Thanh Tang thành đuổi tới hắn sẽ không còn cơ hội. Mạng của hắn đã cùng Âu Dương Bác Duyên cột vào cùng nhau, đợi đến khi Lâm Minh trưởng thành đến có thể phớt lờ quy tắc của Thất Huyền cốc, chính là giờ chết của hắn.

- Chết đi!

Bóng đen chợt gia tốc, hắn thu liễm sát khí, toàn thân lóe lên huyễn quang màu đen mông lung. Loại ánh sáng này cùng bóng đem chung quanh hòa làm một thể, dường như khiến cho thân thể hắn trống rỗng giấu trong hư không.

- Xuyên Tâm nhất kiếm!

Kiếm quang gần như giấu trong trời đêm, dưới sự yểm hộ của đàn thú giết chóc đâm thẳng hậu tâm Lâm Minh.

- Rốt cuộc động thủ rồi!

Lâm Minh cười lạnh một tiếng. Không sợ kẻ trộm trộm chỉ sợ kẻ trộm nhớ nhung, chỉ cần đối phương đi ra, hắn liền không có gì đáng sợ nữa.

Toàn thân chân nguyên lưu chuyển, trường thương Lâm Minh xoay ngược, ánh điện lóe lên, một thương bao hàm chân nguyên đâm thẳng ra.

Hồi Mã thương!

Vẫn là chiêu thức đơn giản nhất trong Thương quyết cơ sở, nhưng mà dưới sự tăng phúc của Thanh Thương chân nguyên và lôi đình lực, uy thế của một thương này lại khủng bố vô cùng.

Rắc!

Kiếm khí màu đen bị nghiền nát, trường thương Lâm Minh đẩy tới, trực tiếp đâm xuyên cổ họng bóng đen.

- Ồ? Tàn ảnh? Không đúng... Là ảo giác!

Trong lúc điện quang hỏa thạch, Lâm Minh không kịp thu thương. Theo tiếng lợi kiếm gào thét, lại là một kiếm đâm xuống, với một góc độ xảo quyệt đâm thẳng sườn trái Lâm Minh, muốn đâm thủng tim hắn.

Lôi đình lực!

Ầm ầm!

Theo một tiếng nổ vang, Bàn Long cương châm giấu trong cơ thể Lâm Minh bột phát ra. Vô số rắn điện mãnh liệt vọt ra bốn phía, bóng đen kia kêu một tiếng đau đớn, thân thể cấp tốc lui ra ngoài.

Mà Lâm Minh cũng là sườn dưới đau xót, y phục thân trên rách ra, một vết máu nhợt nhạt xuất hiện ở dưới sườn trái.

Đem Bàn Long cương châm dung nhập vào trong thân thể, dùng để phòng ngự công kích gần người. Một chiêu này hắn từng dùng để đối phó Khương Bạc Vân, hơn nữa dựa vào nó phá được tốc độ không gì sánh kịp của Khương Bạc Vân.

- Ngươi cuối cùng đi ra.

Lâm Minh tiện tay lau vết máu dưới sườn, không ngờ chỉ để lại một miệng vết thương tí xíu không đến một tấc mà thôi.

Sát thủ là một lão già, dáng người lọm khọm, trên mặt bịt khăn che màu đen, trong tay cầm một thanh nhuyễn kiếm cực mảnh, chiều dài chỉ có hai xích (2x33.3cm). Loại kiếm này thích hợp ám sát nhất, chiều dài hai xích bất kể từ góc độ nào đều đủ để đâm vào tim, mà thân kiếm mảnh lại ngắn lại tiện cho che giấu.

Lão già lúc này đang nhìn vào miệng vết thương gần như không thể tính là vết thương kia trên người Lâm Minh, sắc mặt biến đổi không ngừng. Tuy rằng bởi vì lôi đình lực, công kích của hắn không thể hoàn thành, nhưng cũng không đến mức chỉ tạo thành một chút tổn thương như vậy chứ. Chẳng lẽ hắn có thủ đoạn đặc thù gì gia tăng phòng ngự?

- Ngươi là người của Âu Dương Bác Duyên?

Lâm Minh hơi hơi nhướng mày, sắc mặt bình tĩnh hỏi.

- Hắc hắc, ngươi không cần bẫy lời ta. Giữa ngươi ta, trước vô oán, hiện vô cừu. Ta chỉ là cầm người tiền tài, vì người tiêu tai. Chờ ngươi đi âm tào địa phủ cũng đừng nên oán ta...

Lão già cười hắc hắc, giọng cực kỳ khàn. Theo hắn nói chuyện, khăn che mặt của hắn rung động rất dữ, thậm chí mơ hồ có thể nhìn thấy góc cạnh gầy gò dữ tợn dưới khăn che, giống như một bộ xương khô.

Lâm Minh đột nhiên cười:

- Khăn che mặt dùng để diễn trò này của ngươi thật đúng là không tồi.

Sắc mặt lão già trầm xuống:

- Lời này có ý gì?

- Ha ha! Bích phủ chủ, đều đến nước này rồi, ngươi còn giả vờ. Với bản lĩnh của ngươi, còn cần phải đeo khăn che mặt sao? Trực tiếp gỡ xuống đi, Dịch Dung thuật của ngươi ta đã lĩnh giáo qua một lần, bị ngươi lừa thật thảm. Ngươi cho rằng chiêu thức đồng dạng, ta sẽ còn mắc mưu lần thứ hai sao?

Lâm Minh vốn tưởng rằng người ẩn nấp chính là đồ đệ của Âu Dương Bác Duyên, dù sao loại chuyện này cũng chỉ có giao cho đồ đệ làm mới có thể yên tâm.

Nhưng Âu Dương Bác Duyên là đệ tử Hợp Hoan tông, đồ đệ của hắn cũng nên là môn nhân Hợp Hoan tông, nhưng là vì sao giỏi về Ẩn Thân thuật như vậy. Năng lực bậc này hẳn là đệ Tử Huyễn tông mới có.

Mà môn nhân Huyễn tông có cừu với Lâm Minh, tu vi còn là Hậu Thiên kỳ cũng chính là Bích Lạc!

Cũng chỉ có Bích Lạc, hoàn toàn ở một trận doanh với Âu Dương Bác Duyên, cho nên hai người có thể chân thành hợp tác, cùng nhau mưu sát mình.

Vốn là trong ấn tượng của Lâm Minh, Bích Lạc là tu vi Hậu Thiên trung kỳ đỉnh phong, hiện tại đột phá Hậu Thiên hậu kỳ, sợ là chiếm được chỗ tốt gì mà Âu Dương Bác Duyên cấp cho rồi.

Đương nhiên, hết thảy đều chỉ là phán đoán của hắn. Dịch Dung thuật của Bích Lạc, Lâm Minh nhìn không ra, hắn nói vậy chỉ là đang lừa Bích Lạc.

Lão già mặt không biểu tình, lạnh giọng nói:

- Ta không biết ngươi đang nói gì, kéo dài thời gian chờ chi viện sao? Vô dụng, ngươi can bản không phải đối thủ của ta. Hôm nay ngươi ắt phải chết không nghi ngờ.

- Ồ? Ngươi cho là vậy sao?

Lâm Minh nói xong, hưng phấn liếm liếm môi, trong mắt tràn ngập chiến ý.

Tu vi đột phá Ngưng Mạch trung kỳ, lại đạt được Tử Huyễn thương và Địa Tâm Xích Viêm, thực lực của hắn tăng trưởng thật lớn. Hắn một mực hy vọng tìm được một đối thủ thực lực không tồi để nghiệm chứng thực lực của mình. Trước đó thanh niên áo vàng ở trước mặt hắn kêu gào kia căn bản không khơi dậy nổi nửa phần hứng thú của Lâm Minh.

Mà Bích Lạc chính là một lựa chọn không tồi.

- Người trẻ tuổi có ngạo khí là chuyện tốt, nhưng nếu là quá ngạo thì tương đương ngu ngốc! Đi chết đi!

Víu!

Lão già động, thân thể nhanh chóng dịch chuyển, từng luồng hào quang màu xám từ trên người hắn bắn ra. Mỗi một luồng sáng bắn ra, thân hình lão già liền thêm một cái.

Trong nháy mắt, thân hình lão già không ngờ kéo ra ba mươi sáu cái.

Tốc độ nhanh đến trình độ nhất định, ánh mắt người thường không theo kịp tốc độ của võ giả sẽ để lại thị giác trong nháy mắt cực kỳ ngắn ngủi trên võng mạc, đây chính là tàn ảnh.

Nhưng cảm giác của Lâm Minh cực kỳ nhạy bén, tốc độ lão già mau nữa cũng không có khả năng kéo ra ba mươi sáu tàn ảnh trước mắt hắn. Điều này nghĩa là lão già dùng căn bản không phải tàn ảnh mà là ảo giác.

Cũng chính là công pháp Huyễn tông.

Lâm Minh nở nụ cười:

- Che giấu dung mạo, lại không che giấu được công pháp. Ngươi dùng vẫn như cũ là công pháp Huyễn tông.

- Công pháp Huyễn tông thì sao, đi âm tào địa phủ, ngươi thích đoán thế nào thì đoán đi!

Ba mươi sáu lão già đồng thời run kiếm trong tay, ba mươi sáu luồng sáng trắng hiện lên!

Tam Thập Lục Tuyệt Sát kiếm trận!

Xịch xịch xịch xịch!!!

Ba mươi sáu chùm sáng sắc bén bắn thẳng đến Lâm Minh, mỗi một chùm đều khiến cho không gian chấn động, chân nguyên dày đặc như thế, uy lực của nó so với kiếm khí của thanh niên áo vàng Lãm Nguyệt tông càng hơn gấp mười có dư!

Lão già vừa ra tay liền dùng ra sát chiêu. Đến nước này rồi, Lâm Minh tự nhiên sẽ không ẩn giấu thực lực nữa, chân nguyên rót vào trong hạt giống Tà Thần, Tà Thần lực mở ra!

Ầm ầm!

Chân nguyên xa da trời bị hạt giống Tà Thần nén ép cao độ giống như thủy triều tràn ra, ba mươi sáu luồng sáng trắng toàn bộ bắn lên trên chân nguyên mênh mông mãnh liệt, bị Chân Long lực sinh sôi không ngừng nghiền nát.

- Cái gì!!!???

Lão già sắc mặt đại biến, Tam Thập Lục Tuyệt Sát kiếm trận đã là một loại uy lực xếp vào ba hạng đầu trong tất cả chiêu thức của hắn, lại bị Lâm Minh dễ dàng đón đỡ như vậy.

Hắn đoán Lâm Minh khả năng giữ lại một bộ phận thực lực, nhưng là không nghĩ tới lại mạnh như vậy. Nếu như Lâm Minh dựa vào loại đạo cụ nào đó hoặc là dựa vào công pháp tinh diệu thắng mình một chiêu nửa thức, lão già đều sẽ không giật mình cỡ nào. Nhưng vừa rồi, Lâm Minh là hoàn toàn phá tan kiếm khí của hắn trong va chạm chính diện.

Va chạm chính diện, so chính là mức độ dày đặc của chân nguyên. Mà chân nguyên dày đặc hay không chủ yếu nhất quyết định bởi tu vi. Với Ngưng Mạch trung kỳ áp chế mình Hậu Thiên hậu kỳ, điều này làm sao có thể!?

Lâm Minh nhếch miệng cười, hắn nếu đã mở ra Tà Thần lực chính là định đánh nhanh thắng nhanh:

- Bích phủ chủ, thật tiếc nuối. Bất kể là ngươi hay là Âu Dương Bác Duyên đều không đi xem tổng tông hội võ, tin vỉa hè luôn không bằng mắt thấy tai nghe. Thế cho nên Bích phủ chủ ngươi làm ra phán đoán sai lầm, trận chiến này ngươi sẽ vì thế mà trả giá thảm thống!

- Hừ, chỉ biết mạnh miệng!

Lão già làm sao bị dọa sợ, hắn đang muốn dồn một bộ phận chân nguyên, dùng ra Thất Thập Nhị Tuyệt Sát kiếm trận mạnh hơn, một lần đánh chết Lâm Minh. Mà đúng vào lúc này, sắc mặt hắn đột nhiên biến đổi, trên trường thương của Lâm Minh đột nhiên nhảy ra một ngọn lửa màu đỏ cùng với một đoạn cương châm ngắn màu tím.

Trong trời đêm màu đen, hai điểm sáng nhỏ bé này là không bắt mắt như vậy, nhưng mà trong khoảnh khắc nhìn thấy chúng, đôi mắt khô héo của lão già trợn tròn xoe. Đây... Đây chẳng lẽ là...

Không có khả năng... Không có khả năng là Hỏa Tinh!

Lão già sắc mặt đại biến, không thể tin tưởng phán đoán của mình. Nhưng là hắn rõ ràng cảm nhận được lực lượng của lửa khủng bố trong ngọn lửa màu đỏ nhỏ bé kia.

- Tuyệt đối không có khả năng. Thể chất Lôi Hỏa song hệ, tuổi gần mười sáu liền nắm giữ pháp khí năng lượng lôi uy lực thật lớn, còn nắm giữ Hỏa Tinh. Trên đại lục này sẽ không có người như vậy.

Lão già dường như đang thôi miên chính mình, khóe miệng co giật thì thào tự nói:

- Ngươi cảm thấy đây là vũ khí năng lượng lôi?

Lâm Minh cười, hắn duỗi tay ra, Bàn Long cương châm lập tức nhảy lên lòng bàn tay, xoay vòng vòng:

- Bích phủ chủ, mở to mắt của ngươi ra nhìn kỹ xem, đây có phải là pháp khí năng lượng lôi ngưng tụ thành hay không!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.