🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Ở trong Ly Hỏa đại trận, Xích Viêm lão tổ càng nghe càng khiếp sợ, từ lúc mở miệng Lâm Minh nói ra mười hai cây hỏa văn trụ, hắn đã bị chấn kinh rồi, cái gọi là hỏa văn trụ, còn có trận phù dạng xoắn ốc, toàn bộ đều là ở trong cổ trận pháp.

Trên cổ trận kỳ truyền tới bây giờ cũng không còn trọn vẹn, bất kỳ tấm ngọc giản trận kỳ nào đều là thứ mà Trận Pháp sư tha thiết ước mơ kế thừa, thậm chí có thể bởi vậy mà nhấc lên một hồi gió tanh mưa máu.

Tiểu tử này lại tinh thông cổ kỳ trận? Sư phụ của hắn là ai?

Hơn nữa để cho Xích Viêm lão tổ kinh hãi chính là, ngộ tính của Lâm Minh ở trận đạo có thể nói là khủng bố!

Cổ trận kỳ phức tạp tinh thâm cỡ nào, cho dù có lão sư tốt nhất cũng phải mất mấy chục năm cũng chưa chắc học thành thạo, mà thiếu niên trước mắt này nhiều nhất năm nay chỉ mười tám tuổi, hắn lại nhìn ra sơ hở trong bản thân trận pháp.

Thậm chí theo như lời hắn nói, Hỏa văn trụ đánh văng nguyên khí ra vách trận chẳng những tạo thành xói mòn với trận pháp, mà còn mất bốn, năm năm tu bổ một lần. Phán đoán này cũng vô cùng chính xác, lúc đầu đúng là bốn năm rưỡi phải tu bổ một lần, cho tới về sau, trong trận pháp gia trì thêm một loại tài liệu quý báu, mới có thể miễn cưỡng kéo dài được mười năm...

Thiếu niên này rốt cuộc có lai lịch gì?

Lâm Minh nói gần một nén nhanh nhỏ mới nói xong, mà Xích Viêm lão tổ ở trong Ly Hỏa pháp trận, từ sau khi Lâm Minh mở miệng lại lâm vào trầm mặc, sát khí lúc trước cũng hoàn toàn thu lại.

Mục Thiên Vũ ở một bên hoàn toàn không biết nói gì, sau một lúc lâu, bên trong trận pháp truyền đến thanh âm già nua của Xích Viêm Lão Tổ:

- Ngươi... Sư phụ của ngươi tên là gì?

Lâm Minh đạo:

- Gia sư là một vị cao nhân vãn bối lúc mười hai tuổi ngẫu nhiên gặp được, về phần tục danh, lão nhân gia chưa từng nhắc tới với vãn bối.

- Mười hai tuổi... Ngươi bây giờ bao nhiêu tuổi?

Thanh âm Xích Viêm lão tổ trở nên có chút kích động.

- Bẩm tiền bối, vãn bối mười sáu tuổi.

- Mười sáu tuổi? Ha ha! Mười sáu tuổi! Buồn cười! Buồn cười!

Thanh âm Xích Viêm lão tổ gần như điên cuồng, ngọn lửa hừng hực bên trong Bát Quái Ly Hỏa trận đột nhiên dạt qua hai bên, một lão nhân mặc trường bào màu đỏ, tóc tai rối mù từ trong Bát Quái Ly Hỏa trận đi ra.

Sắc mặt hắn tái nhợt giống như mắc bệnh, ánh mắt hiện lên sự cô tịch và chua xót:

- Nhóc con mười sáu tuổi... Chỉ tu luyện trận pháp bốn năm lại có thể vạch ra hết sơ hở bên trong Bát Quái Ly Hỏa trận hai mươi năm tâm huyết của ta bố trí. Buồn cười! Thật đáng buồn!

Lâm Minh vốn định vạch ra chỗ sơ hở trong trận pháp của Xích Viêm lão tổ, sau đó đưa ra phương hướng cải tiến để làm điều kiện trao đổi để Xích Viêm lão tổ đúc thương cho hắn, nhưng không nghĩ tới lại có chút ác độc, lão nhân này vốn tinh thần không bình thường, nhìn dáng vẻ này có xu thế muốn nổi điên.

Lâm Minh thoáng trầm ngâm một chút, chắp tay nói:

- Tiền bối nói đùa, thời gian bốn năm, vãn bối cũnghọc được vài cái trận pháp mà thôi, Bát Quái Ly Hỏa trận của tiền bối, vừa vặn là một trong trận pháp cùng loại với những trận pháp gia sư dạy cho tại hạ, cho nên, mới trùng hợp nói ra sơ hở.

- Bốn năm, chỉ học vài cái trận pháp... Ha ha!

Xích Viêm lão tổ khóe miệng co quắt. Lâm Minh nói nghe thật dễ dàng, trận pháp là một loại tiến theo chất lượng, ví như loại Bát Quái Ly Hỏa trận này là trận pháp cao cấp, nếu không có cơ sở vững chắc, muốn cắt ngang mà học được sao? Huống chi còn là cổ kỳ trận vô cùng phức tạp.

- Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, ếch ngồi đáy giếng, chẳng qua cũng thế!

Xích Viêm lão tổ ngửa mặt lên trời thở dài, một tay xé mở vách trận Bát Quái Ly Hỏa trận, mở ra một cái lối đi vào, sau đó liền xoay người cô đơn rời đi giống như một người mất hồn vậy.

Lâm Minh do dự một chút, liền đi theo Xích Viêm lão tổ tiến vào Bát Quái Ly Hỏa trận.

- Lâm Minh, sư phụ ngươi dạy cho ngươi là thượng cổ kỳ trận?

Mục Thiên Vũ im lặng một hồi mới miễn cưỡng tiếp nhận chuyện khó tin này, chuyện này so với chuyện Lâm Minh với tu vi Luyện Cốt kỳ hấp thu Tử Giao Thần Lôi càng khiến cho nàng khiếp sợ hơn.

Nghe Mục Thiên Vũ hỏi như thế, Lâm Minh có chút xấu hổ, vốn hắn không muốn lừa Mục Thiên Vũ, tuy nhiên lúc nãy đã lỡ lời, đành phải tiếp tục nói dối:

- Ta không biết cái gì là thượng cổ kỳ trận, sư phụ dạy ta cái gì, ta học cái đó, kỳ thật ta căn bản không bố trí ra được, chỉ học được một ít da lông mà thôi.

Muốn bố trí trận pháp quy mô cỡ này, ít nhất tu vi phải là Toàn Đan kỳ, Lâm Minh tự nhiên không có bản sự này.

Mục Thiên Vũ không nghĩ tới Lâm Minh còn có một sư phụ, nếu nói, sư phụ Lâm Minh là tu vi Tiên Thiên thì nàng không cảm thấy ngoài ý muốn, dù sao thiên phú Lâm Minh lộ ra, thật sự không thể khiến cho người ta tin rằng hắn là võ giả xuất thân bình dân, nhưng nghe Xích Viêm lão tổ cảm khái, sư phụ này của Lâm Minh rất có thể là đại năng phi thăng Thần Vực!

Người như thế, người nào không phải là nhân vật phong hoàng xưng đế, là vương giả trong vương giả trên Thiên Diễn đại lục, đứng ở đỉnh cao nhất nhân loại.

Có một sư phụ như vậy, Lâm Minh không phải đi tới thánh địa tu luyện là xong rồi sao? Vì sao còn ở lại trong một cái Thất Huyền cốc nho nhỏ?

Mục Thiên Vũ khó hiểu, hay là sư phụ của hắn đã phi thăng Thần Vực?

Hai người tiêu sái theo sát Xích Viêm lão tổ đến chỗ ở, đây là một động phủ trung tâm Bát Quái Ly Hỏa trận, có lẽ thời gian dài bị Hỏa nguyên khí tác động cho nên vách động phủ đã bị đốt thành màu đỏ sậm.

Bên trong động phủ khắp nơi chất đống trận kỳ vương vãi, trận pháp ngọc giản, tài liệu bố trí trận pháp, bên cạnh tài liệu còn bố trí hai con rối bằng gỗ, đại khái là để nấu nướng cơm canh hằng ngày cho Xích Viêm lão tổ.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Lâm Minh có thể tưởng tượng được sinh hoạt mỗi ngày tại đây, cả ngày cùng với trận pháp và con rối như những vật chết này ngẩn ngơ mấy trăm năm cho dù người bình thường thì chỉ sợ tinh thần đã có vấn đề.

- Hôm nay các ngươi ở lại nơi này đi, tâm tình hôm nay của lão phu không thích hợp đúc thương cho ngươi, ngày mai mở lô! Lão phu đã hứa, nhất định sẽ không thay đổi, ta thu hồi lời nói lúc trước, bồi tội với tiểu huynh đệ ngươi. Lần này ta sẽ lấy một ít tài liệu luyện khí trân quý của mình, coi như là lễ vật bồi tội.

Xích Viêm lão tổ nói xong, từ trong Tu Di giới lấy ra một khối kim loại màu tím đen to cỡ bàn tay, đặt lên trên bàn.

Khối kim loại chỉ lớn cỡ bàn tay, nhưng cũng khiến cho cái bàn dường như không đỡ được nữa.

Lâm Minh mắt sáng lên, khối màu tím đen này, tuyệt đối còn quý trọng hơn nhiều so với Tử Ô Đạn Thiết, Trọng Huyền Nhuyễn Ngân. Hơn nữa hắn có thể cảm nhận được một cỗ khí tức thâm trầm khiến người ta kinh sợ từ khối kim loại màu tím đen kia, ánh sáng trong động dường như ảm đạm nhiều, mỗi khi chiếu lên nó liền trở nên vặn vẹo.

Lúc trước Xích Viêm lão tổ từng nói, nếu Lâm Minh có thể nói ra chỗ sơ hở của Bát Quái Ly Hỏa trận, hắn sẽ lập tức bồi tội, lại còn mở lô luyện thương cho hắn.

Nhân vật tính tình kiệt ngạo như Xích Viêm lão tổ, để bọn họ cúi đầu bồi tội khó khăn cỡ nào, Lâm Minh không nghĩ tới, chẳng những hắn xin lỗi lại còn xuất ra một khối tài liệu trân quý, mà tài liệu trân quý Xích Viêm lão tổ xuất ra, giá trị cỡ nào, không cần nghĩ cũng biết!

- Đây chẳng lẽ là... Tử Huyễn?

Mục Thiên Vũ kinh nghi nhìn khối kim loại màu tím đen, không dám khẳng định nói, bởi vì tiếp xúc với Xích Viêm lão tổ quá nhiều lần, Mục Thiên Vũ đối với tài liệu luyện khí cũng có chút hiểu biết, Tử Huyễn là tài liệu đủ để chế tạo đỉnh cấp bảo khí địa giai thượng phẩm, thậm chí nếu luyện hóa chiết xuất Tử Huyễn, thậm chí có thể tạo ra bảo khí thiên giai!

Bảo khí thiên giai, đó thường thường là thứ cường giả tuyệt thế phong hoàng xưng đế mới sử dụng được!

Một khối Tử Huyễn cho vào, cộng thêm Tử Điện thần trúc và Ngô Đồng thánh hỏa, thương của Lâm Minh khi đúc ra chỉ sợ đẳng cấp phải ngang ngửa Chu Tước kiếm trong tay mình.

Chu Tước kiếm chính là một trong Băng Hỏa song kiếm của Thần Hoàng đảo, là bảo vật trấn phái, nghĩ đến đây, Mục Thiên Vũ có chút ăn không tiêu.

- Không tồi, đúng là Tử Huyễn, cả đời ta không cầu phi thăng Thần Vực, nó rất xa xôi, ta vẫn chỉ theo đuổi tạo ra một bảo khí thiên giai có khắc tên của ta, truyền tới thế hệ sau. Cho nên ta đã sưu tầm tất cả tài liệu dùng để luyện chế bảo khí thiên giai, khối Tử Huyễn này, dùng để chiết xuất chế luyện bảo khí thiên giai thì quá nhỏ, dùng để đúc thương cho ngươi thì vừa đủ...

- Xích Viêm tiền bối, cái này...

Lâm Minh không biết nên nói gì cho phải, tài liệu bậc này, đối với Xích Viêm lão tổ mà nói cũng đã vô cùng quý báu rồi, không nghĩ chỉ vì một câu hứa bồi tội mà hắn đem ra cho mình, lão nhân này, quả nhiên là nói một không nói hai!

Xích Viêm lão tổ dài thở dài một hơi, chậm rãi nói:

- Luyện Khí chi đạo của ta, cũng như võ đạo của ngươi, ta nói rồi, nếu ngươi chỉ ra sơ hở trận pháp, ta sẽ bồi tội, mở lò luyện thương cho ngươi, nếu không cắt lưỡi, phế võ công của ngươi.

- Ta muốn hủy diệt võ đạo của ngươi, tự nhiên phải trả cái giá tương ứng.

Xích Viêm lão tổ nói như vậy, trong lúc vô hình đã liệt Lâm Minh vào vị trí ngang hàng với hắn, dù sao một tuyệt thế cao thủ, không đáng cùng với một con kiến trao đổi. Mặc kệ là Lâm Minh có sư phụ, hay là ngộ tính khủng bố trên trận đạo của hắn, Xích Viêm lão tổ cũng có thể đoán được, trăm năm sau, Lâm Minh sẽ trở thành một tuyệt thế cao thủ.

Lâm Minh cảm thán trong lòng, tuy rằng tính cách Xích Viêm lão tổ quái đản thô bạo, nhưng mà võ đạo chi tâm của hắn lại kiên định vô cùng, chỉ có người có tín niệm của mình, thường thường mới có thể bước xa trên con đường võ đạo.

Người như thế mới rất đáng giá kính trọng. Nghĩ tới đây, Lâm Minh nói:

- Xích Viêm tiên bối, về Bát Quái Ly Hỏa trận của tiên bối, vãn bối có một chút ý kiến, có lẽ có thể thả con tép, bắt con tôm, có thể cho tiền bối một số chỉ dẫn.

- Hả?

Xích Viêm lão tổ ánh mắt sáng rực, thanh âm cũng trở lên kích động, hắn bây giờ tất nhiên không còn khinh thị Lâm Minh nữa:

- Có đề nghị gì, lão phu chăm chú lắng nghe!

Bát Quái Ly Hỏa trận cũng giống như tính mạng của hắn, hắn muốn chú tạo ra bảo khí thiên giai, lực cản lớn nhất chính là bản thân ngọn lửa, ví như tài liệu giống như Tử Huyễn, tuy rằng nói sau khi luyện hóa tinh thuần cũng đủ để chế tạo bảo khí thiên giai, nhưng muốn luyện hóa, nói thì dễ hơn làm, Xích Viêm lão tổ đến bây giờ vẫn chưa có bản sự này.

Lâm Minh đạo:

- Về hỏa văn trụ như lúc trước tại hạ nói, hỏa văn trụ có thể tăng phúc hỏa lực, đồng thời cũng khiến cho Hỏa nguyên khí tiết ra ngoài, nhưng ở trong mỗi một hỏa văn trụ gia nhập vào thêm ba cái văn trận hình cung, tính toán khoảng cách thật kỹ, có thể khiến cho Hỏa nguyên khí xoay tròn trong lồng giam, làm như vậy có thể khiến cho Hỏa nguyên khí bớt tiêu tán, đương nhiên, hỏng ở chỗ là trận phù hình cũng dễ dàng bị Hỏa nguyên khí bào mòn, cứ ba năm phải vẽ một lần.

- Ba năm một lần không thành vấn đề!

Xích Viêm lão tổ hét lên, hắn rất kích động, vừa rồi trong đầu thoáng thôi diễn mô hình như Lâm Minh gợi ý, quả nhiên có thể được!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.