🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Lâm Minh hiện tại thật sự rất cần một cây thương tốt, trận chiến hắn đấu Khương Bạc Vân ấy, gần như một mực bị Khương Bạc Vân đánh áp đảo, cuối cùng một mực kéo đến khi Khương Bạc Vân phát hiện sức chịu đựng không bằng mới không thể không làm ra quyết chiến cuối cùng.

Trong này cố nhiên có nguyên nhân là tốc độ Lâm Minh chậm, nhưng một bộ phận nguyên nhân khác cũng là bởi vì sự không đủTrọng Huyền Nhuyễn Ngân thương, không thể phát huy ra toàn bộ uy lực của Thanh Thương chân nguyên. Hơn nữa so với Hắc Tinh kiếm của Khương Bạc Vân lại càng như một trời một vực.

Nếu có thể dùng Tử Điện thần trúc làm thành một cây bảo thương địa giai hạ phẩm, thực lực của Lâm Minh sẽ trong nháy mắt đề cao một khoảng lớn, lôi đình lực cũng được tăng phúc thật lớn. Lại đấu với Khương Bạc Vân, cũng không cần chiến đấu vất vả như vậy nữa.

Hơn nữa lại qua mấy ngày, Lâm Minh còn muốn đi Nam Cương một chuyến, lấy Hỏa Tinh Bất Diệt thánh hỏa. Có thể chế tạo tốt bảo thương Tử Điện thần trúc, đó chính là như hổ thêm cánh, nắm chắc chín mươi phần trăm.

Nghĩ như vậy, Thần Phong điêu đã tới ngọn núi chính Thất Huyền cốc. Lâm Minh nhảy khỏi lưng điêu, đi hướng sơn môn. Ở trên ngọn núi chính Thất Huyền cốc là không thể cưỡi điêu phi hành.

- Ta nói Lâm sư điệt, sư thúc ta tuy rằng thành tựu xa xa không bằng ngươi, nhưng là tu luyện nhiều năm như vậy kinh nghiệm dù sao vẫn có. Thương uy lực là lớn nhưng là võ giả luyện thương ít lại càng ít, võ giả luyện kiếm lại khắp nơi đều có, vì sao lại như thế? Điều này chứng minh ưu thế của kiếm nhiều hơn thương rất nhiều, không ai là ngốc cả...

Lưu Huyền lúc này còn ở một bên lải nhải không thôi, hắn kỳ thật là đang dùng loại phương thức khuyên giải an ủi này thể hiện sự quan tâm đối với Lâm Minh, làm tốt quan hệ.

Lâm Minh trong lòng buồn cười, cũng không đáp lời, hai người cứ như vậy một đường đi tới quảng trường trước điện.

Lúc này trên quảng trường đã có không ít người tụ tập. Tùy ý đảo qua, Khương Bạc Vân, Mộc Cổ Bặc Vực, Âu Dương Minh, Cầm Vô Tâm, Khương Lan Kiếm đều ở nơi này. Cộng thêm chính mình, có đủ sáu hạng đầu tổng tông hội võ lần này.

- Đây là muốn phát thưởng sao?

Lâm Minh đang nghĩ ngợi, lại phát hiện trên quảng trường còn có không ít người trẻ tuổi quần áo không giống như đệ tử Thất Huyền cốc, lại không biết bọn họ vì sao tới nơi này.

- Lâm Minh, bên này.

Khương Bạc Vân vẫy vẫy tay.

Khương Bạc Vân một tiếng “Lâm Minh” gọi ra miệng, ánh mắt của hơn hai mươi người ở đây lập tức đồng loạt ném về phía Lâm Minh, sắc bén như tên bắn tới.

Lâm Minh hơi hơi khựng lại, đây là chuyện gì xảy ra?

- Hắn chính là Lâm Minh?

- Tân tú đánh bại Khương Bạc Vân? Tuổi này, chỉ có mười bảy, mười tám nhỉ...

- Tuổi không đáng kỳ quái, nhưng là ta nhìn thế nào hắn chỉ có tu vi Ngưng Mạch sơ kỳ, Khương Bạc Vân đang làm cái gì? Bại bởi một tiểu tử Ngưng Mạch sơ kỳ? Hay là Thất Huyền cốc đang cố làm ra vẻ bí hiểm?

Trong hai mươi mấy người ở đây, người quen biết lẫn nhau đều đang dùng chân nguyên truyền âm trao đổi. Khương Bạc Vân năm nay cũng xem như danh tiếng vang dội, liên tiếp đánh bại bốn gã thiên tài, thực lực không thể nghi ngờ, hiện tại lại đột nhiên bại bởi một tiểu tử Ngưng Mạch sơ kỳ. Điều này khiến bọn họ hoài nghi Thất Huyền cốc có phải đang giở mánh khóe gì hay không?

- Ngươi chính là Lâm Minh?

Một người trẻ tuổi xách đao tùy ý đánh giá Lâm Minh một phen, âm trầm nói.

- Đúng vậy.

- Ta nghe nói ngươi đánh bại Khương Bạc Vân đúng không, rất tốt, ngươi cũng xứng làm đối thủ của ta. Lần này sau khi hội nghị kết thúc, ngươi đến chân núi Thất Huyền sơn, ta muốn khiêu chiến ngươi!

Người trẻ tuổi nói xong, vuốt vuốt mũi đao, bộ dạng lòng tin mười phần.

Lâm Minh trong lòng cực độ hết lời. Tên này là từ đâu nhảy ra? Nhìn thế nào toàn thân đều lộ ra một luồng khí... Ngu?

Lúc này, Khương Bạc Vân truyền âm nói:

- Lâm Minh, người này là Bạch Phong tông Trương Thiệu Sơn, năm nay hai mươi tuổi. Năm trước ta đi Bạch Phong tông ước chiến, hắn thắng ta với ưu thế mỏng manh. Tuy nhiên sau lại thực lực ta tăng vọt, trong lòng biết Trương Thiệu Sơn đã không phải đối thủ của ta. Cùng hắn chiến đấu đối với kiếm đạo của ta không có trợ giúp gì, vì thế năm nay ta cũng không đi Bạch Phong tông lãng phí thời gian.

- Ta hiểu rồi.

Nghe xong Khương Bạc Vân nói, Lâm Minh không khỏi bội phục tâm tính của hắn. Võ giả bình thường nếu là thua bởi ai, qua một đoạn thời gian nhất định sẽ lần nữa tới cửa, lấy lại thể diện. Như thế mới có thể ý niệm thông tỏ, chân nguyên thông suốt. Mà Khương Bạc Vân lại hoàn toàn không coi trọng thắng thua, hắn khiêu chiến chỉ tìm cao thủ, có thể lịch lãm kiếm đạo của hắn. Đối với những người biết rõ không bằng mình, Khương Bạc Vân không có nửa phần hứng thú.

Khương Bạc Vân lại nói:

- Trương Thiệu Sơn này không tính rất mạnh, tuy nhiên trong những người này có một số ngay cả ta cũng kiêng kị, thực lực của bọn họ phi thường mạnh.

Khương Bạc Vân tuy nói thiên tư nghịch thiên, năm nay liên tiếp đánh bại bốn cao thủ, nhưng cũng không phải là nói hắn chính là đệ nhất nhân trong thế hệ trẻ tuổi tất cả tông môn tam phẩm phụ cận.

Trong hai mươi mấy người ở đây có một số đã hai mươi mốt, hai mươi hai tuổi, bọn họ thiên tư tuy không bằng Khương Bạc Vân nhưng bởi vì ưu thế về tuổi, thực lực mạnh hơn Khương Bạc Vân.

Trong đó một thanh niên tu vi đã bước vào Hậu Thiên sơ kỳ đánh giá Lâm Minh vài lần, nói:

- Lâm Minh đúng không, ta là Lâm Bình của Khổng Tước sơn, nói xa chúng ta còn là người một nhà. Ta đối với ngươi rất có hứng thú, ta rất chờ mong ngươi trưởng thành. Hai ba năm sau, có lẽ ngươi sẽ có tư cách làm đối thủ của ta. Đến lúc đó, ngươi có thể đi Khổng Tước sơn tìm ta đánh một trận.

Trong lời nói của Lâm Bình mang theo tự tin cực độ, tuy nhiên hắn quả thật có vốn liếng để tự tin. Lâm Bình tuổi hai mươi mốt, tu vi đã vào Hậu Thiên sơ kỳ, là một người tu vi cao nhất trong số người ở đây.

Sau khi Lâm Bình và Trương Thiệu Sơn lên tiếng, trước sau lại có hai người ước chiến với Lâm Minh. Loại tranh đấu giữa đệ tử thiên tài này cũng là các tông môn lớn cổ vũ và ngầm đồng ý, chỉ có không ngừng giao thủ luận bàn mới có tiến bộ, một số đệ tử ngộ tính tốt thậm chí môi trận chiến đấu đều sẽ nhận được dẫn dắt.

Nhưng là... Ước chiến không có gì kỳ quái, Lâm Minh buồn bực chính là vì sao đám người này đều tìm mình? Chẳng lẽ hắn “hút cừu hận” như vậy?

Lúc này Khương Bạc Vân cười truyền âm:

- Kỳ quái những người này vì sao nhằm vào ngươi đúng không? Là thế này, hiện giờ Thần Hoàng đảo đưa ra một kế hoạch liên hợp bồi dưỡng thiên tài, cụ thể mà nói chính là đem đệ tử thiên tài của mười chín tông môn tam phẩm phụ cận chia làm ba cấp Thiên, Địa, Nhân, do Thần Hoàng đảo và các tông môn lớn liên hợp bồi dưỡng.

- Tài nguyên mỗi cấp bậc nhận được tự nhiên bất đồng, hơn nữa khác biệt rất lớn, ai cũng muốn đẳng cấp có thể cao một chút, giành lấy tài nguyên. Mà trước đó Mục Thanh Hồng tiền bối từng khen ngợi ngươi trước mặt trưởng lão các tông môn khác, bị những người này biết được...

Lâm Minh nghe xong cực kỳ hết lời. Hắn thật đúng là nằm cũng trúng tên. Đám thiên tài của tông môn tam phẩm này, mỗi người đều là ngạo khí mười phần, ai cũng không phục ai. Tuy rằng Khương Bạc Vân năm nay thắng liền bốn cao thủ, mình lại thắng Khương Bạc Vân, nhưng những người đó tự tin tràn đầy, cũng sẽ không cho rằng những cao thủ của môn phái khác bại dưới tay Khương Bạc Vân mạnh cỡ nào.

Ai mạnh ai yếu, vẫn là phải đấu một trận mới có thể thấy rõ ràng.

Khương Bạc Vân nhìn thấy biểu tình không còn lời nào để nói của Lâm Minh, cười nói:

- Kỳ thật mấy người nhảy ra này, trừ Lâm Bình ra mấy người khác đều không có thực lực gì. Người tự tin chân chính đều chưa lên tiếng, bọn họ không cho rằng sẽ thua bởi ngươi, mọi người đều nhắm chuẩn vị trí thiên tài thiên giai kia. Nghe nói sau khi bị xét là thiên tài thiên giai, hưởng thụ đãi ngộ tương đương đệ tử hạch tâm của Thần Hoàng đảo, hơn nữa có thể thời gian dài ở lại Thần Hoàng đảo.

- Ồ? Đãi ngộ tương đương đệ tử hạch tâm?

Lâm Minh trong lòng kinh ngạc, khó hiểu dùng chân nguyên truyền âm hỏi:

- Thần Hoàng đảo vì sao muốn đưa ra kết hoạch liên hợp bồi dưỡng thiên tài, điều này đối với bọn họ không có chỗ tốt hả? Đây không phải là dùng gạo nhà mình nuôi con nhà khác sao?

Khương Bạc Vân lắc đầu nói:

- Điều này ta cũng không rõ. Hai ngày này Thần Hoàng đảo triệu tập trưởng lão các tông môn lớn tới đây, liền một mực bàn bạc với các phương, khả năng là có chuyện gì lớn xảy ra rồi.

Lúc này, một giọng nói không kiên nhẫn cắt đứt chân nguyên truyền âm giữa Lâm Minh và Khương Bạc Vân.

- Lâm Minh, ngươi lề mà lề mề như đàn bà vậy, rốt cuộc có dám đánh cùng ta một trận?

Sau khi bị Lâm Minh hoàn toàn phớt lờ, Trương Thiệu Sơn ước chiến trước đó có vẻ cực kỳ khó chịu.

- Thật xin lỗi, không có hứng thú.

Lâm Minh bình thản đáp. Người mà Khương Bạc Vân đều nói thực lực không ra sao, hắn tự nhiên lười lãng phí thời gian với hắn ta.

- Ngươi...

Trương Thiệu Sơn đang muốn phát tác, đúng lúc này một chiếc Linh chu đột nhiên xuất hiện trên không quảng trường đại điện. Từ trên Linh chu bay xuống hai mươi mấy cao thủ Tiên Thiên, Lâm Minh nheo mắt nhìn. Trong hai mươi mấy người này rõ ràng liền có cốc chủ và phó cốc chủ Thất Huyền cốc, còn lại một số người quần áo rõ ràng khác với Thất Huyền cốc, hẳn chính là trưởng lão của mười chín tông môn tam phẩm khác.

Nhiều đệ tử hạch tâm và trưởng lão tông môn tam phẩm như vậy tề tụ Thất Huyền cốc, lại đưa ra kế hoạch liên hợp bồi dưỡng thiên tài, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Sau khi chúng cao thủ Tiên Thiên ngồi xuống, chỉ nghe tiếng quần áo phần phật rất nhỏ, một bóng dáng nữ nhân lả lướt đầy đặn từ không trung từ từ hạ xuống. Nàng mặc một bộ váy màu đỏ lửa uốn lượn, dây lưng theo gió tung bay mỏng như cánh ve, mái tóc dài mềm mại vấn lên thành trâm cài đầu Phượng Hoàng ung dung cao quý. Dung nhan xinh đẹp mang theo một phần khí tức điềm đạm bình tĩnh, như thần nữ nhìn xuống sinh linh.

Lâm Minh trong lòng hơi hơi bị kìm hãm, nữ nhân này chính là Mục Thiên Vũ, bởi vì trong lòng đã mơ hồ đoán được cho nên hắn cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.

Chỉ là lúc trước khi gặp nhau trong rừng rậm Nam Cương, Lâm Minh còn có thể nhìn thấy một chút tâm tính nên có của thiếu nữ tuổi thanh xuân bình thường trên người nàng, mà Mục Thiên Vũ hiện tại lại như thánh nữ trên trời, cao quý khiến người có loại cảm giác không thể nhìn lên.

Đệ tử tông môn khác bên cạnh Lâm Minh, có không ít người đã nhìn ngây người. Cũng không trách bọn họ kém cỏi như vậy, Mục Thiên Vũ không chỉ là dung mạo quốc sắc thiên hương, toàn thân tự nhiên toát ra một luồng khí xuất trần không dính khói lửa nhân gian. Cộng thêm thân phận nàng cao cao tại thượng, khó tránh khỏi khiến người say mê, ảo tưởng có thể chinh phục sự cao quý và mỹ lệ của nàng.

Những đệ tử hạch tâm của các tông môn lớn này tuy rằng thiên phú kinh người, nhưng dù sao tu vi không cao, võ đạo chi tâm lại không kiên định như Lâm Minh, hoặc là như Khương Bạc Vân Kiếm tâm có thành tựu. Cho nên rất nhiều người nhìn thấy Mục Thiên Vũ lập tức thất thần một trận, tuy nhiên đại đa số vẫn có thể rất nhanh điều chỉnh lại.

Số ít mấy người, như Âu Dương Minh của Hợp Hoan tông, tu luyện chính là Hợp Hoan thần công, bảo hắn điều chỉnh lại thật sự là làm khó hắn.

Còn có Trương Thiệu Sơn lúc trước ước chiến Lâm Minh, cũng vẫn như cũ đầy vẻ si mê, nghĩ tới được chọn làm thiên tài thiên giai, có thể thời gian dài ở lại Thần Hoàng đảo, lòng của Trương Thiệu Sơn liền trở nên nóng bỏng. Nếu như có thể ở lại Thần Hoàng đảo, chẳng phải là có thể ngày ngày nhìn thấy vị tiên tử nhân gian này?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.