🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Có phải trước khi mỗi người tiến vào bên trong tháp, đều nghe được bình định giống vậy hay không? Bọn họ có phù hợp với cái gọi là “yêu cầu truyền tống” này hay không?

Nghi vấn liên tiếp nảy sinh trong đầu Lâm Minh. Đúng lúc này, đột nhiên cảnh tượng chung quanh bắt đầu vặn vẹo, ngay sau đó, Lâm Minh cảm thấy trời đất quay cuồng một trận, thân thể dường như bị cuồng phong thổi bay bổng lên.

Thân thể không cảm nhận bất kỳ sức nặng gì, nội tạng dường như theo không gian vặn vẹo, bị gấp khúc bảy, tám lần, loại cảm giác khó chịu này làm người ta như muốn ói ra.

Không biết qua bao lâu, Lâm Minh chỉ cảm thấy đầu chìm xuống, ngã thật mạnh trên mặt đất cứng rắn, vừa đưa tay sờ vào mặt đất này lại có một loại cảm giác nóng rực.

“Nơi này là... Nội tháp của Vu Thần tháp sao?”. Lâm Minh xoa xoa đầu đau đớn, giương mắt nhìn lên, vừa trông thấy cảnh tượng hắn vô cùng kinh ngạc, đâu còn có Vu Thần tháp gì nữa, chung quanh rõ ràng là một mảng thế giới màu đỏ.

Mảng thế giới này mênh mông không bờ bến, toàn bộ là nham thạch màu đỏ, trên mặt đất không có một ngọn cỏ, cách đó không xa có mảng lớn mảng lớn hồ nước màu đỏ sậm, trong hồ nước sôi sục bọt khí cực lớn, một mùi máu tanh ập vào mặt.

Huyết trì?

Lâm Minh nuốt một ngụm nước miếng, nếu như thật sự, thì hồ này phải chứa bao nhiêu máu?

Thế giới trước mắt này rốt cuộc là ảo cảnh, hay là chân thật?

Lâm Minh nhớ lại cảm giác vặn vẹo khiến hắn cực độ khó chịu vừa rồi, hắn mơ hồ hiểu được, vừa rồi chính là mình thông qua một cái Truyền Tống trận cự ly xa.

Trước kia khi Lâm Minh thông qua Truyền Tống trận tới Dung Nham quật, cũng có cảm giác như vậy, chẳng qua là cự ly rất ngắn. Truyền Tống trận Dung Nham quật, chỉ truyền tống cự ly có vài trăm dặm.

Mà lần này, cảm giác vặn vẹo mãnh liệt như thế, không biết truyền tống đi bao xa?

Đúng lúc này, ở trước mặt Lâm Minh bỗng dưng hiện ra một đoàn ánh sáng đỏ, rồi sau đó dần dần ngưng thực lại, hình thành một con mắt màu đỏ thật lớn.

Lâm Minh nhìn thấy con mắt này, trong lòng căng thẳng, thân mình theo bản năng lui về phía sau nửa bước. Con mắt này tạo cho hắn một loại cảm giác cực kỳ khủng bố, không biết rốt cuộc nó là cái gì?

- Chào ngươi, nhân loại!

Một thanh âm lạnh như băng vang lên trong đầu Lâm Minh, vẫn như cũ là dùng ngôn ngữ Thần Vực.

- Ngài là ai?

Lâm Minh nhớ lại một đường đi tới này, đã không biết bao nhiêu lần nhìn thấy loại đồ án con mắt, từ lúc tiến vào Vu Thần thánh địa, nhìn thấy cửa chính Vu Thần tháp, điêu khắc trên Vu Thần tháp, còn có chìa khóa Vu Thần... Đều là loại đồ án này, vốn trước đó Lâm Minh còn tưởng rằng là người Nam Cương sùng bái lực lượng của con mắt, cho nên mới dùng con mắt làm vật tổ. Không nghĩ tới, ở bên trong Vu Thần tháp, thật sự có một con mắt to lớn như vậy.

- Không cần khẩn trương, tên của ta là Nhãn Mô, là sinh mệnh thể mặt bằng sinh tồn ở trong kẽ hở không gian, với cảnh trong mơ là thực. Ở hai vạn chín ngàn năm trước, ta được chủ nhân thu phục trở thành khế ước thú của chủ nhân.

- Chủ nhân? Khế ước thú? Chẳng lẽ chủ nhân của ngài là... Vu Thần?

- Đúng vậy! Người Nam Cương quen xưng hô với chủ nhân như vậy! Năm vạn năm trước, chủ nhân thành lập Thần quốc khổng lồ ở Nam Cương, sau hai ngàn năm, chủ nhân phi thăng Thần Vực, Thần quốc do hậu đại của chủ nhân kế thừa, tiếp tục tồn tại hơn vạn năm. Sau đó, thời gian biến đổi, thương hải tang điền, Thần quốc dần dần xuống dốc suy vong!

- Từ đại chiến nhân ma, đến thú triều bùng nổ, cộng thêm là động đất do núi lửa... Thần quốc khổng lồ này sụp đổ, lại tiếp qua một vạn năm, nơi này biến thành Nam Cương hiện tại, biến hóa sinh ra cây cối đầm lầy, vô số hung thú độc trùng, vốn người trong nước trước đây bởi vì chiến tranh, thiên tai... Lớp chết, lớp chạy trốn, dần dần diễn biến thành người Nam Cương hiện tại!

- Hai vạn năm trước, chủ nhân thọ nguyên sắp hết, trước khi bế tử quan liền trở về Nam Cương, nhìn thấy Thần quốc ngày xưa đã biến thành hình dáng như vậy, hậu nhân của ngài đã biến thành người Nam Cương văn minh lạc hậu, trong lòng ngài vô cùng phiền muộn cảm khái, bèn lập ra bảy mươi hai tòa Thí Luyện tháp, do ta trấn thủ, chủ nhân hy vọng thông qua bảy mươi hai tòa Thí Luyện tháp này lưu lại cho đời sau của ngài một chút cơ duyên!

Lâm Minh nghe nói trong lòng rung động, vốn hắn tưởng rằng, Vu Thần này ở Thiên Diễn đại lục lợi hại, nhưng đi Thần Vực cũng chỉ là cường giả bình thường, nhưng hiện tại nghe Nhãn Mô miêu tả, chỉ sợ ở Thần Vực, Vu Thần cũng là bá chủ một phương!

Có câu thường nói, vương triều trăm năm, tông môn ngàn năm, thánh địa vạn năm, vậy Thần quốc trong miệng Nhãn Mô nếu tồn tại hơn vạn năm, thì tất nhiên là thánh địa. Người sáng lập một thánh địa sống ít nhất ba vạn năm, khó có thể tưởng tượng thực lực của hắn cường đại đến trình độ nào.

“Thì ra là thế, bảy mươi hai tòa Vu Thần tháp này là vị đại năng Thần Vực trước khi bế tử quan lưu lại”. Cuối cùng Lâm Minh hiểu được vì sao Nam Cương lại có nhiều Vu Thần tháp như vậy! Võ giả tu vi càng cao, thọ nguyên càng dài, ở thời điểm thọ nguyên sắp hết còn chưa đột phá bình cảnh, như vậy thường thường sẽ lựa chọn bế tử quan, nếu đột phá thất bại, thì thi thể tiêu tan tọa hóa ở trong quan.

Bế tử quan là một đại sự, trước khi bế quan phải làm chuẩn bị đầy đủ, cần phải giải quyết hết thảy vướng bận trần duyên, nếu không sẽ có tâm ma.

Vu Thần lưu lại ở giới thế tục Thần quốc cùng hậu nhân chính là một trong trần duyên của hắn, cho nên hắn trở về Nam Cương, chính là để giải quyết xong trần duyên, rồi nhìn thấy Thần quốc đã không còn, hắn liền lập ra bảy mươi hai tòa Vu Thần tháp, cấp cho hậu nhân một phen cơ duyên, xem như lưu lại một phần nhân quả này, để giải quyết hết thảy vướng bận của hắn.

Đến sau này, bảy mươi hai tòa Vu Thần tháp lần lượt được người Nam Cương phát hiện, được nhận định là thần tích, cho nên mới có Vu Thần giáo, về phần vật tổ con mắt, chính là vì có một số Vu nữ gặp mặt Nhãn Mô này.

Hết thảy nghi vấn đều sáng tỏ, Lâm Minh không nghĩ tới, sau lưng bảy mươi hai tòa Vu Thần tháp lại ẩn chứa bí mật như vậy.

Nhãn Mô nói:

- Ngươi là một thiên tài Thiên cấp duy nhất xuất hiện ở Nam Cương trong tám trăm năm gần đây, ngươi có tư cách vào được Thí Luyện sinh tử, thông qua toàn bộ thí luyện, ngươi sẽ nhận được lực lượng cường đại cùng một kiện bảo vật của chủ nhân lưu lại. Thí luyện này không phải ảo giác, mà là sát trận chân chính, ở trong thí luyện, nếu ngươi không địch lại, có thể buông bỏ, nếu không ngươi có thể chết đi! Ngươi có nguyện ý tiến hành Thí Luyện sinh tử hay không?

Bảo vật của đại năng Thần Vực lưu lại? Không biết là vật gì? Còn có lực lượng đến từ trong Thí Luyện sinh tử này, lại khiến Lâm Minh động tâm.

Hắn gật gật đầu, nói:

- Ta nguyện ý!

- Tốt! Thí Luyện sinh tử chính là bảy cửa ải, chỉ là càng khó hơn so với Vu Thần tháp. Mấy trăm năm nay, ngươi là một người duy nhất tham gia Thí Luyện sinh tử, chúc ngươi thành công!

Nhãn Mô nói xong, thân thể giống như gợn nước nổi lên sóng gió, dần dần biến mất.

Cảnh vật ở chung quanh một lần nữa trở lại thế giới đỏ như máu kia, thế giới đỏ như máu là sát trận chân chính, mà không phải ảo giác!

Lâm Minh từ trong Tu Di giới rút ra Trọng Huyền Nhuyễn Ngân thương. Nếu là sát trận, là được dùng vũ khí thực, không cần phải huyễn hóa ra.

- Cửa thứ nhất, Địa Ngục giới!

Bỗng dưng trong đầu Lâm Minh vang lên một thanh âm, tiếp theo trong Huyết trì nổi lên vô số bọt khí, một đám sinh vật hình người đỏ thẫm từ trong Huyết trì hiện ra.

“Huyết Ma!”.

Nghe nói, ở địa phương huyết khí nồng đậm sẽ sinh ra Huyết Ma. Huyết Ma có thể hút tinh huyết con người để lớn mạnh chính mình, có một số Huyết Ma tồn tại lâu dài rất cường đại, thậm chí có thể hoàn toàn hóa thành hình người, thực lực có thể sánh bằng Tiên Thiên.

Vốn thời điểm ở trong ngoại tháp bên ngoài Vu Thần tháp, mỗi một tầng chỉ có hai ba con bằng cỡ con mèo nhỏ, căn bản là không đủ giết, hiện tại lập tức xuất hiện nhiều Huyết Ma như vậy, chiến ý trong lòng Lâm Minh cũng theo đó bùng cháy lên.

“Sát!”.

Lâm Minh nhích động bước chân, thân thể lao vọt tới như quỷ mị, Trọng Huyền Nhuyễn Ngân thương vạch ra một đạo cầu vồng như dải tơ, chỉ nghe hai tiếng “phốc” “phốc”, hai Huyết Ma bị chặt đứt ngang thân!

Nhưng mà tuy rằng hai Huyết Ma bị chặt đứt nhưng cũng chưa chết, ngược lại có xu thế một lần nữa ngưng tụ lại.

- Bất tử? Sinh mệnh lực thực mạnh, nhưng gặp phải ta xem như các ngươi không hay ho rồi!

Lâm Minh quát to, trường thương run lên, chấn động chân nguyên trào ra như thủy triều, Luyện Lực Như Tơ!

“Bùng! Bùng!”.

Hai tiếng nổ vang, một đôi Huyết Ma này nổ tung thành màn sương mù đỏ tươi.

Lần này, chúng nó chết hoàn toàn. Sau khi Huyết Ma chết đi liền hóa thành hai luồng năng lượng vô hình, bay vào trong cơ thể Lâm Minh, làm dịu khí huyết trong cơ thể hắn.

- Hả? Đây là...

Cảm nhận được hai cỗ lực lượng này, Lâm Minh vô cùng kinh ngạc, vốn hắn tưởng rằng, giết chết những Huyết Ma này sẽ bổ sung chân nguyên cho hắn giống như trước đây, không nghĩ tới, Huyết Ma chính là bổ sung lực lượng khí huyết trong cơ thể hắn.

Điều này làm cho Lâm Minh vừa mừng vừa sợ, Thí Luyện sinh tử quả nhiên không giống bình thường, tuy rằng độ khó tăng lớn, nhưng hiệu quả của nó lại hơn xa Vu Thần tháp có khả năng đạt tới.

Vu Thần tháp chỉ có thể tăng lên tu vi cho võ giả, mà Thí Luyện sinh tử thì có thể tăng lên thực lực cho võ giả đủ các phương diện.

Tỷ như Huyết Ma này, tăng lên chính là lực lượng khí huyết.

Khí huyết cường đại, cất chứa chân nguyên, chịu đựng càng mạnh, sau khi bị thương nặng cũng dễ dàng khôi phục. Thậm chí khí huyết cường đại đến cực hạn, có thể sống lại tứ chi gãy đoạn, có kim thân không hủy hoại.

Vài ngày trước, Lâm Minh nuốt vào Huyết Linh Chi năm trăm năm kia, cũng là bổ sung khí huyết, nhưng hiện tại chỉ giết chết hai Huyết Ma, Lâm Minh đạt được lực lượng khí huyết đã vượt qua một phần ba của Huyết Linh Chi năm trăm năm kia. Nếu tiếp tục giết chết thêm nữa, không thể tưởng tượng những lực lượng khí huyết hội tụ này sẽ khủng bố đến mức nào.

Mắt thấy từng mảng Huyết Ma lao ra từ trong Huyết trì, Lâm Minh phấn khích trong lòng, chiến ý tăng cao, năm ngàn cỗ chấn động chân nguyên trên Trọng Huyền Nhuyễn Ngân thương táo bạo như giao long, mũi thương màu bạc đều run rẩy, dường như nó đang phát ra tiếng ngâm hưng phấn.

- Chiến một trận đến cùng!

Lâm Minh nhanh như sao băng nhảy vào giữa đám Huyết Ma, Trọng Huyền Nhuyễn Ngân thương trong tay lúc vung rộng lúc thu hẹp, giống như con rồng trắng vùng vẫy trong biển máu, nơi nó đi qua máu tươi sôi trào!

Trong loại huyết chiến dạng này, mỗi một thương của Lâm Minh đâm ra, đều kèm theo chấn động chân nguyên cường đại, từng vòng từng vòng dao động không khí mắt thường có thể thấy được như sóng nước ba đào lan ra bốn phía, Huyết Ma theo đó nổ tung thành vô tận sương mù đỏ tươi. Bởi vì sương mù đỏ quá mức dày đặc, sau khi ngưng kết trên không trung liền rơi xuống thành màn mưa máu!!!

Từng luồng hơi máu, ngay trong màn mưa máu, dọc theo làn da của Lâm Minh, cuồn cuộn không ngừng chui vào trong cơ thể hắn, tám trăm năm nay, chỉ có một mình Lâm Minh tham gia Thí Luyện sinh tử, bởi vậy đây là lực lượng khí huyết của Vu Thần thánh địa tích góp từng tí một suốt tám trăm năm qua, phi thường cường đại, vô cùng tinh thuần!

- Thống khoái!

- Lại đến!

Lúc này Lâm Minh đã toàn thân đẫm máu, hắn càng đánh chiến ý càng đậm, thân thể càng có kình lực: Đây là vì những năng lượng khí huyết đó không ngừng chui vào thân thể Lâm Minh, vì thế chẳng những hắn không mỏi mệt, ngược lại cảm giác lực lượng của thân thể quá nhiều dùng không hết.

Trọng Huyền Nhuyễn Ngân thương chín xích chín tấc, ra chiêu Hoành Tảo Thiên Quân, khí thế như rồng!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.