Trong miệng đại xà có cắp theo ba con hầu tử đã chết. Cái đuôi dài của nó cũng quấn theo ba con khỉ đã chết.
Sau đó, nó nhả ba con khỉ trong miệng xuống chỗ cách không xa trước mặt La Dật, lại cuối đuôi trở về rồi đặt ba con khỉ còn lại trước mặt La Dật, sau đó ánh mắt thoáng khôi phục một ít linh trí, nhưng rồi lại biến dại ra.
La Dật lẳng lặng nhìn, lập tức than nhẹ một tiếng:
- Dược lực của Ngụy ngự linh đan thực quá mức bá đạo, hoàn toàn là dựa vào dược lực bao trùm kín linh trí yêu thú, từ đó mượn Ngự Linh Thuật điều khiển yêu thú, hiệu quả đạt được rất không tệ.
Tuy nhiên, tệ đoan đồng dạng cũng rất rõ ràng, yêu thú bị khống chế sẽ mất đi hoàn toàn khả năng linh động, chỉ biết hành động dựa theo phân phó, làm một vài chuyện đơn giản mà thôi. Đồng dạng, đợi khi dược hiệu qua đi, yêu thú sẽ khôi phục thần trí, hơn nữa còn có thể cừu thị với người thao túng nó.
Ánh mắt La Dật thoáng chuyển, lập tức khẽ thở dài một tiếng, miệng lẩm bẩm:
- Nếu không phải là Ngụy ngự linh đan thì tốt biết bao?
Tình trạng thân thể hắn hiện tại đúng thật là rất không xong. Nếu như bên người có được một đầu linh thú che chở, tỷ lệ sinh tồn của hắn sẽ được đề cao hơn rất nhiều.
Nhưng đáng tiếc, Ngụy ngự linh đan dù sao vẫn là Ngụy ngự linh đan, nó không phải Ngự linh đan chân chính.
Nghĩ đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-cuc-dinh-phong/3175023/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.