Đột nhiên, hắn động.
Trường đao trong tay hắn chậm rãi cử lên, hô hấp của hắn vẫn khế hợp với trạng thái phập phồng của thân thuyền, ngay cả thân thể cũng phảng phất như dung nhập trong một loại phập phồng rất ý nhị.
Rốt cục, trong nháy mắt khi trường đao cử lên tới đỉnh, con mắt La Dật chợt mở, tinh quang bùng lên! Nhưng sâu trong đôi mắt hắn lại là một mảnh bình tĩnh, không hề có chút rung động. Chợt, đao trong tay hắn động rồi!
Vẫn là động tác huy trảm khô khan không hề có chút thực khí... Nhưng, thân thể hắn lại để lộ ra một cỗ khí tức quỷ dị không nói lên lời... Phảng phất như một trảm này của hắn, chém ra không chỉ là đao trong tay, còn có thân thể hắn cũng chém ra ngoài.
Thân thể cũng chém ra ngoài? Đây thưucj sự là một hình dung kỳ quái. Nhưng sự thực chính là như vậy. Dưới chân hắn không có chút dị động, thế nhưng thân thể hắn lại theo một trảm này, chém ra ngoài.
Xuy!
Một tiếng động nhỏ tới cực hạn, quả thực không thể nghe được thanh âm, đột nhiên phát ra từ trên trường đao. Một dòng khí xoáy nhỏ đến cực điểm xuất hiện tại trên mũi đao của hắn.
Nhưng mà, dòng xoáy kia còn chưa kịp tiêu tán, La Dật lại một lần nữa kéo trường đao, một lần nữa giơ lên cao.
Không biết có phải là ảo giác hay không, lúc giơ trường đao lên, thân thể La Dật rõ ràng chưa từng động qua, phảng phất như chợt bị kéo trở lại như thường.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-cuc-dinh-phong/3174983/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.