La Thuận chỉ cảm thấy đại não mình thiếu phản ứng quá rồi... Cục diện rõ ràng là phải chết, không biết vì sao trong nháy mắt lại nghịch chuyển lớn như vậy?
Toàn thân La Thuận run lên, bỗng ngẩng đầu... Thân hình một người bịt mặt mặc áo xám hiện lên trong mắt hắn...
Người bịt mặt mặc áo xám kia chỉ thoáng dừng lại tại chỗ trong chốc lát, liếc mắt nhìn qua La Thuận, sau đó đạm mạc xoay người...
- Chờ đã, xin chờ một chút!
Đang lúc dại ra, La Thuận nhất thời hồi phục lại tinh thần, vội vã gấp giọng hô.
Người bịt mặt mặc áo xám thoáng dừng lại, khẽ quay nghiêng đầu, cất giọng khàn khàn khó nghe tới cực điểm:
- Có việc gì?
Giọng nói khó nghe của đối phương hiển nhiên nằm ngoài dự liệu của La Thuận, khiến hắn không khỏi sửng sốt.
Nhưng ngay lập tức, La Thuận liền hồi phục tinh thần, vội vã khom người nói:
- Tiền bối là bậc kỳ nhân, ngài che mặt hẳn là không muốn chúng ta biết được thân phận, vãn bối không dám gì quá... Chỉ cầu nói một tiếng trước mặt tiền bối... Đa tạ tiền bối thi ân cứu mạng!
La Thuận nói xong liền vội vã khom mình, cung kính hành lễ. Vài tên đệ tử đứng phía sau hắn là thành viên tiểu tổ số mười một còn lại, lúi này cũng khôi phục tinh thần, vội vã khom mình hành lễ, nói:
- Đa tạ ân cứu mạng của tiền bối.
Trong mắt người bịt mặt áo xám chợt lóe, lập tức cũng đạm mạc gật đầu.
Xoay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-cuc-dinh-phong/3174916/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.