Chương trước
Chương sau
“Rầm rầm!”

Biển khơi dâng lên một cơn sóng biển động trời khiến cho toàn bộ thân thuyền một lần nữa bị lay động.

“Tuyệt!”

Chúng đệ tử La gia nhất thời bộc phát ra một tiếng ca ngợi, ánh mắt lấp lánh nhìn về phía La Thiên Hưng bao hàm sự tôn sùng nóng bỏng.

Ngay chính La Dật, trong lòng hắn cũng âm thâm hô một tiếng “tuyệt”!

- Quả nhiên không hổ là cường giả tầng thứ chín hậu kỳ. Lực lượng một kích này so với lực lượng toàn thân ta ngưng tụ lên “luật động” - thanh vũ chi kiếm cũng không kém bao nhiêu. Nhiều nhất chỉ là phạm vi công kích không có rộng bằng thanh vũ chi kiếm mà thôi.

Yêu thú bậc chín, một kích bị thối lui! La Thiên Hưng hiển hiện ra uy danh cũng như thực lực cường đại chính mình.

Nhưng mà, La Thiên Hưng đánh xong một kích cũng không có lập tức dừng lại. Thân thể theo quán tính mạnh mẽ điểm lên mép thuyền, thực khí cực nóng cư nhiên có thể ép cho mép thuyền sở chế bằng thiên niên thiết mộc toát ra một màn khói đen.

Trường đao của La Thiên Hưng chỉ hướng yêu thú kia, hai tròng mắt như điện:

- Quấy nhiễu đội tàu La gia ta, thương vong đệ tử La gia ta, súc sinh ngươi thực sự là muốn chết!

Thanh âm tức giận trầm thấp vang lên, thân hình hắn chỉ dừng trên mép thuyền một điểm, lưu lại một màn khói đen, sau đó thân hình lại mạnh mẽ nhảy lên, dĩ nhiên là trực tiếp bắn về phía hướng ngoài khơi!

- Tam... Tam gia muốn... Muốn làm gì? Kia thế nhưng là yêu thú bậc chín a... Hắn còn tu hành Liệt Viêm Quyết... Rất bất lợi. Lẽ nào hắn muốn chiến đấu ngay trên biển rộng này sao?

Nhất thời có một đệ tử La gia kinh hãi kêu lên.

Thủy khắc hỏa, đây chính là đạo lý tự nhiên.

Cường giả giao chiến, nhân tố hoàn cảnh cũng có tác dụng ảnh hưởng rất lớn. Thẳng thắn mà nói, một võ giả thuộc tính hỏa, nếu bản thân thực lực của hắn là tầng chín đỉnh viên mãn, tại một mảnh đại dương mênh mông như vậy, hắn khó có thể phát ra được toàn bộ thực lực của mình. Nói cách khác, võ giả thuộc tính hỏa có trình độ bậc chính đỉnh trên biển rộng chỉ có thể phát huy thực lực không vượt lên trước tầng chín trung kỳ.

Phải biết rằng, trong chiến đấu không chỉ là so đấu về thực lực. Kinh nghiệm, vũ kỹ, thậm chí là thời cơ, mấy thứ này là một phần rất lớn dẫn tới phân định thắng bại. Bởi vậy, cùng người đối chiến, tuyệt đại đa số mọi người đều muốn chọn sân đấu có thể phát huy trăm phần trăm sức mạnh của mình mà sẽ không tự đi chọn lựa địa phương có thuộc tính tương khắc với chính mình.

Lúc này, La Thiên Hưng với thân phận là một võ giả thuộc tính hỏa, nhảy vào trong biển, chính là muốn chiến đấu tại địa phương khắc chế lại thuộc tính của hắn, hơn nữa trong biển rộng không chỗ đặt chân bất lợi hơn hẳn lại muốn chém giết một đầu yêu thú mang thuộc tính thủy?

Tinh mang trong mắt La Dật nhất thời bùng lên, sau khi chớp động một hồi, ánh mắt La Dật lại toát ra một tia trầm tư...

Ý niệm trong đầu La Dật còn thoáng qua chưa hết, La Thiên Hưng đã nhảy ra khỏi mép thuyền, phi người xuống biển rộng. Hướng phía thân hình khổng lồ của đầu yêu thú đang kêu đau đớn kia.

Trường đao màu đỏ xé rách không khí, cùng với La Thiên Hưng lao đi nhanh như điện.

- Nghiệt súc, nhận lấy cái chết!

Con yêu thú kia mới rồi bị La Thiên Hưng đánh trúng một kích, khiến cho nó trong thời gian ngắn cũng không thể phục hồi lại. Lúc này La Thiên Hưng mang theo một thân nhiệt hỏa nhảy ra mép thuyền, bức thẳng trước người nó, trong con mắt màu đỏ sọng cũng nổi nên thân sắc điên cuồng tức giận. Nhưng mà, một đạo chân khí hỏa hồng đã gây cho nó tổn thương không nhỏ, tuy rằng nhờ nước biển đã tiêu trừ được một ít ảnh hưởng, thế nhưng muốn trong thời gian ngắn lập tức đưa ra phản ứng đánh trả sợ rằng khó có thể làm được.

“Rống!”

Tiếng thanh âm gầm gừ phẫn nộ lần nữa vang lên từ trong miệng con yêu thú, nó mạnh mẽ uốn mình lại, sau đó vận toàn lực về phía đuôi đập nước phóng mình lên, đôi mắt màu đỏ tươi bắn ra những tia hồng mang, chỉ trong chớp mắt bắn nhanh về phía La Thiên Hưng.

- Hừ! Ngươi nếu đã tới bậc chín hụa kỳ thì huyết tinh đồng mang này của ngươi có lẽ còn có thể tạo thành một chút ảnh hương với ta. Nhưng hiện tại, đối với ta vô dụng!

≫ Hàn mang trong mắt La Thiên Hưng thoáng hiện, động tác trên tay cũng không chút chậm. Huyết tinh đồng mang kia như lợi tiễn phá không bay tới, nhưng trường đao trong tay La Thiên Hưng cũng run lên, mạnh mẽ hoa về phía trước, một đạo quang mang hỏa hồng nhất thời thoát ra từ thân đao. Giống hệt như đạo công kích lúc trước đón nhận huyết tinh đồng mang.

“Ba... Oanh!”

Một huyết tinh, một hỏa hồng, hai đạo quang ảnh trong nháy mắt giao tranh kịch liệt, lập tức tạo nên một tiếng nổ vang ầm ầm. Lấy vị trí hai đạo quang ảnh tiếp xúc với nhau làm tâm điểm, một làn sóng xung kích trong nháy mắt tán ra khắp hư không.

“Phòng ngự!”

Một tiếng quát khẽ đột nhiên vang lên, đánh thức toàn bộ chúng đệ tử La gia đang há miệng ngây ngốc quan chiến.

Sau khi chúng đệ tử La gia lấy lại tinh thần, hai huynh đệ Khương Tuấn và Khương Đức không biết tự lúc nào đã thấy đứng ngay trước mắt bọn họ.

Tiếng quát khẽ vừa rồi chính là từ trong miệng Khương Đức truyền ra. Cả hai cùng lúc đưa ra song trưởng, quang mang màu nâu đất cùng với băng lam bắt đầu hiện lên trước hai người đón thẳng đạo sóng xung kích cường đại đang khuếch tán đến.

- Tầng thứ tám trung kỳ và hậu kỳ!

Ánh mắt La Dật sáng như đuốc, từ biểu hiện chiến lực cường đại của hai người, nhất thời suy đoán ra thực lực của họ.

Mà chúng đệ tử La gia khác cũng đều hồi phục tinh thần, cả đám nhất thời không dám chậm trễn, dùng toàn thân lực lượng nghênh đón đạo sóng xung kích đang đánh tới kia.

Trong lúc nhất thời, quang mang đủ các loại mày sắc từ trên những người này được dựng lên, đánh về phía sóng xung kích vô hình trước mặt.

“Oanh!”

Thanh âm trầm thấp khó chịu vang lên, cùng lúc đó “phốc phốc”, vàng tiếng người thổ máu cũng liên tiếp vang lên...

Yêu thú bậc chín và cường giả tầng thứ chín trực diện chiến đấu tạo ra sóng xung kích cũng không có bình thường giống như những võ giả tầng năm tầng sáu có thể dễ dàng chống đỡ. Chỉ trong nháy mắt, một ít đệ tử La gia thuộc tầng năm tầng sáu sơ kỳ nhất thời liền bị trọng thương, phun ra máu huyết lui lại về phía sau...

La Dật vốn lúc trước đi cứu La Băng Vân đã bị một ít nội thương, lúc này thực lực sử dụng chỉ có tầng thứ năm, tự nhiên cũng bị văng ra một ngụm tiên huyết, sắc mặt thoáng tái nhợt rồi sau lui lại vài bước...

Bất quá thực lực của bản thân hắn dù sao cũng là tầng thứ tám sơ kỳ đỉnh, bởi vậy biểu hiện ra tuy rằng bị thổ huyết nhưng trên thực tế hắn cũng chẳng có bao nhiêu thương tổn. Ngược lại bởi vì lúc trước mạnh mẽ liên tục thay đổi phương hướng gây cho thân thể chút thương tổn, trong ngực còn lưu lại một cục máu tụ, nhờ theo cỗ lực lượng này được mạnh mẽ phun ra ngoài cơ thể, nhất thời liền cảm thấy một trận thư sướng nhẹ nhõm...

- Tiểu Dật, không có việc gì chứ?

La Vũ đứng một bên thấy La Dật phun ra máu đen, nhất thời quan tâm hỏi.

- Không có việc gì.

La Dật nhìn đối phương gượng cười, sau đó lại tiếp tục nhìn về phía xa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.