Từ Trinh nghe vậy cười to, “Không cần cái gì? Không cần giết y sao? Thuộc hạ của mình cần phải xử lí thế nào, chẳng lẽ cốc chủ như ta đây không có quyền quyết định hay sao?”
Ảnh thập thất nghe vậy kinh hãi, vừa muốn quỳ xuống, lại bị Dung Thiên Hâm lôi kéo ngăn trước mặt.
“Tình Nhi, cho dù như thế nào, A Phương nói chung vẫn được coi là trưởng bối của ngươi”, giọng nói của tiền cốc chủ đặc biệt nghiêm túc, hắn dừng lại một chút, đơn giản nhưng hạ quyết tâm lại cắn răng nói tiếp: “Vả lại quan hệ của hắn cùng với ta, con cũng sớm biết rồi.”
Dung Tình vẫn luôn cực kỳ chán ghét long dương chi phích, nguyên nhân của việc này là do quan hệ của Dung Thiên Hâm và Ảnh thập thất. Từ lúc có trí nhớ đến nay, hắn chưa bao giờ nhìn thấy mẫu thân của mình, càng không nghe thấy phụ thân có chút nhớ thương nào với nàng. Người kia, không bao giờ nhắc đến thê tử của mình, không nhắc đến mẫu thân Dung Tình, mà từ dầu đến cuối, ở bên cạnh hắn chỉ có một nam nhân đi theo như hình như bóng – tổng quản ảnh vệ đời trước, Ảnh thập thất.
Đối với việc lần này Dung Thiên Hâm không giải thích câu nào, nhưng cũng hiểu rõ suy nghĩ của nhi tử, càng là một mực yên lặng dễ dàng tha thứ. Hôm nay nói thẳng mọi việc khiến cho Từ Trinh trở tay không kịp. Thiếu niên cốc chủ bỗng nhiên sửng sốt, hắn trừng mắt nhìn, hơn nửa ngày mới dở khóc dở cười nói: “Lúc đầu hài nhi không hiểu chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-coc/79394/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.