Gần đây, cốc chủ của vụ cốc vẫn là rất rảnh rỗi. Cũng không phải là trong cốc không có chuyện gì có thể làm, mà là cho dù từ trên góc độ trong lòng hay là trên góc độ thân thể, tổng sẽ cảm thấy ít đi chút cái gì, cả người trên dưới cũng không thoải mái. Không thể nghi ngờ, ít đi tất nhiên là người mà ngay cả của tiểu tư cũng đều quan tâm Chung hộ pháp.
Từ Trinh ngậm tăm xỉa răng, một cái đâm thức ăn trong mâm, khối này cứng rắn, khối kia mềm nhũn, khối này cắt sai lệch, khối kia cắt ngắn, cũng không nghĩ tất cả điểm tâm trong mâm đều là xuất từ cùng tay một đầu bếp, thậm chí trước khi mang lên cũng ở trong cùng một lồng hấp.
Khác biệt duy nhất, chẳng qua là người bưng đến trước mặt mình có chút khác biệt, người cùng ăn với mình đã đi mất.
Nếu như lúc này thời gian đổi ngược đi về trước mấy tháng, coi như cầm súng để ở trên ót của hắn, Từ Trinh cũng sẽ không tin tưởng mình sẽ có một ngày não tàn như vậy, nhưng khi sự thật xảy ra, cũng không cho phép hắn không tin.
Tính toán Chung Nghị đã đi mười ngày rồi, hẳn là đã đến Vô Sắc phường ở gần Dong thành. Từ khi đồng ý Chung Nghị xuất cốc, Từ Trinh luôn là dùng các loại lý do như “Trạng thái thân thể không phải tốt nhất”, “Ảnh lâu còn cần muốn bố trí” giữ y lại ba ngày. Trong đó triền miên không cần nói nên lời, mặc dù không đao thật súng thật, nhưng trêu đùa dây dưa vô số đếm không hết, làm hại xưa nay xưng lấy mặt lạnh nghiêm túc Chung hộ pháp, cho đến trước khi đi lên ngựa, đỏ ửng trên tai cũng không biến mất.
Cắn một cái trên bánh ngọt, Từ Trinh nhai giống như đối đãi với kẻ thù vậy, nếu không phải đầu bếp chưng đồ đến vừa xốp vừa mềm, nói không chừng sẽ còn sứt cả răng của hắn.
“Miếng điểm tâm này không thiếu nợ con cái gì đó chứ…” Dung Thiên Hâm mới vừa vào cửa, thấy chính là bộ dáng tàn bạo này của nhi tử. Tầm mắt của hắn dùng ở trên miếng điểm tâm, phía sau như cũ đi theo vạn năm hắc y Ảnh Thập Thất.
Từ Trinh nhíu mày một cái, trừ lúc ban đầu mấy ngày chịu thân thể ảnh hưởng, về sau hắn đối với Ảnh Thập Thất đã không có suy nghĩ tiêu cực. Nhưng mỗi lần nhớ tới người phụ thân tiện nghi này, nhưng vẫn còn có chút chán ghét.
Dung Thiên Hâm vốn cũng không phải là ngọn đèn, chẳng qua chốc lát liền bắt đầu nhìn chung quanh, “”Chung Nghị đâu? Thế nào không có ở đây?” Phát hiện người Ảnh Thập Thất đang hành lễ ngừng một lát, lúc này mới nhíu lông mày, thần sắc cổ quái nói: “Ta mới đi ra ngoài hai tháng, con sẽ không phải chơi người ta chán rồi vứt bỏ đó chứ.”
Khó trách gần đây rất gió êm sóng lặng,, còn tưởng rằng lão ba tiện nghi này thiếu chút nữa giết nhi tử, cuối cùng cũng học biết điều một chút, ai biết chẳng qua là mang tình nhân trộm đi ngao du, Chẳng qua là...
Cái gì gọi là “Chơi người ta chán rồi vứt bỏ!”
Trong lòng Từ Trinh nghiến răng kèn kẹt, ngoài mặt nhưng chỉ là điểm ngón tay, nhếch lông mày mỉm cười, “Hai tháng, đã từng lại có ai có thể quá hai ngày?”
Hắn nói xong lời này, quả thật cả người Ảnh Thập Thất kéo căng, Dung Thiên Hâm cũng có chút không đồng ý nói: “Cho dù như thế nào, dù sao cũng là thiếp thân hộ pháp của con, đi theo nhiều năm như vậy, cuối cùng còn có tình cảm…”
“Nói đến hài nhi một mực kỳ rất lạ” Từ Trinh tỉnh bơ tiếp lời, giọng tự nhiên đến không giống chút nào như là cắt đứt lời nói của người khác vậy, “Sau hôm đó, lúc hài nhi nói tới Chung hộ pháp, phụ thân và tiền tổng dường như đối với người này hết sức để ý?” Hắn dừng một chút, đợi lúc Dung Thiên Hâm nghĩ muốn mở miệng nói chuyện, lại thong thả bổ túc một ít, “Thật giống như cũng không phải là bởi vì y là hộ pháp của hài nhi, mà là bởi vì bản thân Chung Nghị.”
Lúc Từ Trinh nói những lời này, vẫn nhìn hai người nam nhân trước mặt, dẫu sao Dung Thiên Hâm cũng thân là vụ tiền cốc chủ, chẳng qua kinh ngạc một lát, thì đã nhanh chóng ổn định như thường. Nhưng Ảnh Thập Thất ở phía sau hắn cũng không giống nhau, mặc dù ám vệ cũng thiện che giấu suy nghĩ, nhưng hắn từ chức nhiều năm, lại cùng Dung Thiên Hâm quanh năm ẩn cư bên ngoài, tự nhiên dần dần thả lỏng.
Có ít thứ học buông ra, liền không phải dễ dàng giấu như vậy nữa.
Chẳng qua là bọn họ không muốn nói, Từ Trinh cũng không nóng nảy, nếu mục đích lúc ban đầu đã đạt tới, hắn liền cũng không ý nghĩ lòng vòng, Ảnh lâu tới bút sinh, là có liên quan đến Vô Sắc phường. Một trong những mục tiêu là Hứa Như Thanh năm đó sát hại cả nhà Chung Nghị, theo quy củ…”
“Theo quy củ! Hài tử rớt thì làm thế nào?”
Từ Trinh còn chưa nói hết, Dung Thiên Hâm đã cả kinh kêu lên.
Thì ra, cho tới nay Dung Thiên Hâm ngao du chẳng qua là cảm thấy nhi tử có hứng thú đối người, lại vẫn chưa xử lí. Dẫu sao từ sau chuyện kia, tâm tính nhi tử có cải thiện, lại cũng không tự do phóng khoáng làm bậy giống như trước đây. Chung Nghị là một hộ pháp, hơn nữa không phạm qua sai lầm lớn, cho dù chơi chán, nếu không phải muốn cho thuộc hạ lòng nguội lạnh, tự nhiên sẽ không tùy ý chém chết.
Trọng yếu nhất chính là mình mặc dù đi ra ngoài, vẫn để ý chuyện trong cốc.
Lại không nghĩ rằng...
Dung Thiên Hâm khiếp sợ, Từ Trinh cũng không tốt gì. Hắn nhìn chằm chằm vị phụ thân tiện nghi này, trên mặt chỉ có một chữ 囧 thật to.
Cái gì hài tử, hài tử của ai, cái gì rớt, ai rớt???!!!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]