Editor: Sakura Trang
Căn phòng của Chung Nghị vẫn như cũ, một bàn một ghế một giường, vô cùng đơn giản, giản dị tự nhiên, gần như không có không khí của sinh sống.
Không hổ là xuất thân từ ám lâu — mỗi lần bước vào, Từ Trinh đều sinh ra cảm xúc như vậy.
Dọc theo đường đi, nam nhân trong lòng đều kéo căng người như khúc gỗ, cho dù lúc này bị đặt lên giường, cũng vẫn hơi giật mình thẳng người nằm ngang. Mí mắt y khẽ run, rõ ràng không dám mở, chỉ là mím môi, tựa đầu xoay sang bên cạnh, nhưng cố gắng thế nào cũng không thể điều khiển được chân tay di chuyển.
Nhìn lông mi nam nhân hơi ướt át, Từ Trinh thở dài khe khẽ, ánh mắt dừng một lát tại tấm màn hở ra, rồi lại chậm rãi lắc đầu.
“Tỉnh rồi sao?” Từ Trinh chậm rãi mở miệng, cố gắng để giọng nói thân thiết, nhu hòa. Nam nhân lại không phụ sự mong đợi của mọi người” mà cả người chấn động, a một tiếng như lời trả lời.
Cốc chủ giả nào đó liếc mắt, gặp người khó khăn mở mắt, vội vã thể hiện bộ dáng “thân thiết”, mỉm cười nói rằng: “Nguồn gốc của thuốc này, có manh mối không?”
Lau một cái lờ mờ thoáng qua trong đôi mắt đen kịt, Chung Nghị chớp chớp mắt, mở lần nữa thì đã không hề dao động, giọng nói lại đứt quãng, phảng phất như đang cố để thở, “Thuộc hạ… Vô năng, thỉnh cốc chủ….”
Hình như mỗi lần nhìn thấy người này, y đều đang cố gắng chịu đựng, Từ Trinh thực sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-coc/3191268/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.