- Đúng, cháu là người vụng về - Horace Tremayne thừa nhận. Cháu làm rơi chai, lọ, cháu làm ngã ghế bành, đúng. Nhưng cháu rành nghề, và cháu không làm thất lạc bản thảo.
- Cái đó, thì chỉ có cháu nói! William Tremayne kêu lên.
Cảnh tượng đang diễn ra trong căn hộ ở Los Angeles, nơi Mập ở cùng ông chú. Mọi thứ trong đó đều hiện đại - nhất là thiết bị an toàn. Cửa nhà xe mở bằng chìa điện tử, còn lối vào sân trong được theo dõi bằng camêra truyền hình mạch kín. Ba thám tử vào nhà, thấy William đang nằm uể oải trên đi văng, ông hút điếu xì gà dài và lơ đãng nhìn trần nhà.
- Dù gì đi nữa, ông nói, chú không muốn phí thời gian tìm lại cái bản thảo mà cháu đã làm mất, tính cháu rất hay làm thất lạc đồ đạc. Thế nào rồi cũng sẽ tìm ra thôi. Ta hoàn toàn không cần đến một lũ nhóc trang bị kính lúp và bột lấy dấu vân tay.
- Thưa bác, tụi cháu không có mang bột lấy dấu vân tay theo, Hannibal sẵng giọng đáp.
- Rất tốt, ông Tremayne nói và vẫn nhìn lên trần nhà. À Mập ơi, thanh tra bảo hiểm có đến trong khi cháu đi vắng, ông ấy hỏi đủ thứ câu ngu xuẩn, làm chú rất bực. Cháu cũng biết là chú chịu trách nhiệm về lợi ích tài chính của cháu và chính chú là người sẽ nhận tiền bảo hiểm, nhưng đó không phải là lý do để nói bóng nói gió rằng chú kiếm chác gì được trong vụ cháy này.
- Chú Will ơi, nghề của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-bi-an-vong-tron-than-bi/2782291/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.