Warrington và Bob bắt đầu lo lắng thật sự. Họ đã chờ đợi hơn 1 tiếng trong chiếc Rolls-Roycẹ Hannibal và Peter vẫn chưa quay về. Cứ 5 phút, Bob ra khỏi xe và chăm chú nhìn vực hẻm. Cứ 10 phút, Warrington cũng xuống xe. Vực hẻm trái dài, đen tối và ngoằn ngèo, y như con rắn!
- Cậu Bob ơi - cuối cùng Warrington nói, có lẽ chúng ta phải đi tìm 2 cậu kia thôi.
- Nhưng, chú Warrington ơi, chú không được phép bỏ xe.
- Cậu Hannibal và cậu Peter quan trong hơn bất kỳ chiếc xe nào. Tôi sẽ đi tìm 2 cậu.
Tài xế lại ra khỏi xe 1 lần nữa và mở cốp sau, lấy cái đèn pin lớn ra.
- Cháu đi cùng chú, chú Warrington ạ - Bob tuyên bố. Đó là bạn của cháu mà.
- Tốt ta sẽ cùng đi.
Warrington còn cẩn thận mang theo cái búa lớn, phòng trường hợp sẽ cần vũ khí. Rồi 2 chú cháu lên đường. Máy chỉnh hình đeo ở chân hơi vướng Bob khi bước, nhấtlà khi muốn bước nhanh bằng Warrington, chân chú ấy rất dài, nhưng chú tài giúp Bob trèo qua những khối đá sụt lở, chẳng bao lâu 2 chú cháu đến cửa vào Lâu đài kinh hoàng.
Hai chú cháu nhận thấy ngay rằng cửa chính không có tay cầm và do đó không thể mở rả? từ bên ngoài được. Warrington nhìn thấy tay cầm bỏ rơi dưới nền đất lót đan.
- Vậy là 2 cậu không vào ngã này - Warrington nói. Ta hãy tìm chỗ khác.
Hai chú cháu đi dọc theo mặt trước của lâu đài, dùng đèn pin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-bi-an-lau-dai-kinh-hoang/2796602/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.