Đám thần lùn đang nhanh tay đào bới. Ở cuối đường hầm, Bob nhìn thấy mấy thằng người nhỏ bé đang huơ cuốc chim lên xuống.
Bob bò tiến lên phía trước, thầm hối tiếc rằng không có Hannibal và Peter bên mình. Bob không hề có ý muốn mạo hiểm xa hơn trong đường hầm này, nhưng chẳng lẽ Bob lại có thể rút lui khi vấn đề là uy tín của Ba Thám Tử Trẻ?
Tim đập muốn vỡ ra, Bob tiến được đến gian phòng ngầm, nơi đám người nhỏ đang làm việc. Tại đó, không khí có quá nhiều bụi bậm đến nỗi Bob nhảy mũi. Ngay lập tức, nhóm thần lùn lặng tại chỗ, cuốc chim đang huơ lên cao. Rồi chậm chậm, chúng quay lại nhìn Bob.
Chạy trốn? La lên? Bob như bị hóa đá. Lưỡi Bob dính cứng trên vòm miệng.
Đám thần lùn đứng yên nhìn Bob. Đột nhiên Bob cảm thấy có một cái gì đó tiến lại gần mình từ phía sau. Một cái gì đó bí ẩn và khủng khiếp. Bob cố ngoảnh đầu lại, nhưng không nổi.
Một cái vuốt khỏe mạnh vỗ vào vai, lay Bob. Có tiếng nói thì thầm vào tai Bob:
- Bob ơi! Dậy đi!
Phép thần đã bị phá hủy. Bob có thể động đậy và nói chuyện trở lại. Bob hét lên thật lớn:
- Buông tôi ra!
Rồi, Bob mở mắt ra, thấy mình đang nằm trên giường. Mẹ đang cúi xuống lo lắng hỏi.
- Cơn ác mộng hả Bob? Con cứ giãy dụa trên giường, miệng lầm bầm cái gì đó, nên mẹ đánh thức con dậy.
- Dạ phải, Bob trả lời. Chắc là cơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-bi-an-cau-vong-bien-mat/1936999/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.