Ngoài trời những giọt mưa như trút nước đáp lộp bộp lên khung cửa kính thủy tinh, như tấu lên một khúc huyền cầm buồn thương não nuột.
Diệp Khiêm cuộn tròn thân thể vùi mặt vào vòm ngực dày rộng màu mật ong, the thé giọng thì thầm với người đàn ông nằm im bên cạnh.
“Những chuyện chú lén lút làm tôi đều biết cả rồi.” Cậu thở dài đầy trăn trở. Sau đó lại nhẹ nhàng hôn lên yết hầu đối phương, buông một câu chân thành tha thiết.
“Cảm ơn chú…Hứa Ngụy!”
Chút hơi ấm mềm mại trên da, khiến cho từng tế bào máu trong người Hứa Ngụy nhất thời sôi sục. Gã ngơ ngác chẳng dám tin là thật. Phải mất một lúc lâu sau mới có thể trấn tỉnh định thần.
“Xin lỗi em.” Gã không biết nói gì khác hơn ngoại trừ hai từ đó. Bàn tay to lớn chai sần cưng chiều vuốt ve tấm lưng gầy gò mệt mỏi của Diệp Khiêm. Để cậu an ổn gối đầu lên cánh tay mình nghỉ ngơi khép mắt.
“Xin lỗi vì phải dùng đến cách tồi tệ này mới có thể trả cho em một cuộc đời dương quang xán lạn.”
“Đời tôi sao?” Cậu chua chát cười. “Tôi đã không nhìn thấy ánh sáng từ lâu lắm rồi.”
“Hứa Ngụy…” Diệp Khiêm như con mèo nhỏ rúc sâu vào lòng gã. Cậu nức nở nỉ non.
“Tôi chẳng còn gì để cho chú cả. Tôi chỉ có cái thân thể nhơ nhuốc này thôi…!”
Từng câu từng chữ mà cậu thốt ra như hàng ngàn hàng vạn mũi dao giày vò tim Hứa Ngụy. Nhóc con này thật biết cách làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong/3516221/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.