Diệp Chí Viễn tức đến phát run, gã loạng choạng đỡ lấy vách tường đi đến bồn rửa tay, gấp rút vặn mở vòi nước rồi úp mặt mình vào đó.
“Ọe…” Gã nôn thốc nôn tháo, cố gắng tẩy sạch vệt máu đỏ hôi tanh và mùi khai nồng nặc.
“Mẹ kiếp!” Diệp Chí Viễn giằng mạnh tay, đôi mắt đỏ ngầu tràn đầy căm phẫn.
Gã vậy mà lại bị Diệp Khiêm đánh tới mức chỉ biết nằm im chịu trận không thể phản đòn, đã vậy còn bị cậu nhấn đầu vào trong buồng vệ sinh dính đầy chất thải.
Nỗi ô nhục này gã nhất định sẽ khiến cậu phải trả giá gấp mười.
…----------------…
Hừng đông, khi vầng dương còn chưa kịp thức tỉnh sau tấm màng nhung đen khổng lồ che phủ khắp nhân gian thì vạt nắng đầu ngày đã hắt lên tầng mây mỏng màu ráng hồng dịu nhẹ, xua đi phần u ám tịch liêu của bóng tối đêm dài.
Bước qua tháng mười một, bầu trời không còn nét xanh trong thoáng đãng như những ngày hè oi ả tiếng ve ngâm, cũng không còn lãng mạng nên thơ như những ngày tháng tám đầu thu hiu hiu làn gió thổi. Mùa đông - mùa cuối cùng trong năm cũng là mùa mà nắng vẫn chưa đủ sưởi lòng thì mưa rơi gieo rắc lạnh.
Diệp Khiêm khoác trên người chiếc áo măng tô dài ngang qua đầu gối, ôm theo bình giữ nhiệt một đường lái xe đến thẳng bệnh viện Pacific để chăm sóc Lục Huy. Theo như lời Emma truyền đạt lại thì y đã tỉnh từ đêm qua, ngoại trừ cảm giác đầu có hơi nặng và choáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong/3513870/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.