Tờ mờ sáng, khi những giọt sương sớm còn giăng đầy trên khắp các lối nhỏ chốn thị thành, Hứa Ngụy mang theo một thân đầy khí lạnh mà âm thầm trở về phòng ngủ chính. Gã không muốn dùng bàn tay đã tẩm qua máu người ôm ấp lấy Diệp Khiêm, càng không muốn để cậu nhìn ra mặt tàn bạo hung hăng của gã.
Bật vòi sen, đứng dưới làn nước mát, Hứa Ngụy cẩn thận tẩy rửa sạch vết nhơ trên thân thể mệt nhoài, thật chỉ muốn đem tội ác của mình từng chút thả trôi đi. Đây không phải lần đầu tiên gã giết người, thế nhưng lại là lần đầu tiên gã hạ thủ sau khi kề cận cậu. Cảm giác ân hận, áy náy hay cắn rứt lương tâm gì đó đã sớm theo sự rèn giũa của Diệp Thế Uy và tháng ngày lăn lộn trong quân đội làm cho chai sạn hết cả rồi. Với loại người đốn mạt như Lý Cương thì có chết đến trăm ngàn lần cũng đáng.
Chỉ là,…chỉ là gã nhận thấy bản thân chẳng tốt đẹp gì để xứng được ở cạnh cậu mà thôi. Gã không mưu lược điềm tĩnh, thấu hiểu lòng người như Lục Huy, cũng không tài giỏi ôn nhu như ánh trăng sáng Cao Gia Minh mà cậu thầm thương trộm nhớ. Gã chỉ có thể mặt dày cưỡng ép, dùng cách thức cực đoan nhất, tàn nhẫn nhất để bảo vệ cậu chu toàn. Quá khứ tối tăm ấy gã chẳng kịp xen vào thay đổi, nhưng hiện tại và tương lai gã nhất định sẽ chống lên cho cậu một bầu trời. Hèn mọn cũng được, ích kỷ cũng chẳng sao, đoạn tình này gã không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong/3503649/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.