Đêm, Diệp Khiêm vừa bước chân ra khỏi phòng tắm liền nhìn thấy tên đàn ông mặt dày nào đó đã di dời trận địa từ sàn nhà lên trên giường lớn. 
Hứa Ngụy nửa ngồi nửa nằm, tựa lưng lên gối bông giả vờ cầm quyển “Những người khốn khổ” của Victor Hugo chăm chú lật từng trang. 
“Trong quân đội huấn luyện thật đặc biệt. Ngay cả sách để ngược cũng có thể đọc.” Cậu hừ lạnh quăng cho ai kia ánh nhìn đầy kinh bỉ rồi đi đến mở hộc tủ đầu giường lấy ra hai viên haloperidol cho vào miệng nuốt xuống. 
Nhìn số thuốc mà cậu uống, lòng dạ Hứa Ngụy như bị một tản đá to đè nặng. Liều lượng dùng đã gấp đôi khi trước. Đồng nghĩa với những tổn thương tâm lí đeo bám cậu suốt năm năm qua chưa từng được chữa lành hay suy giảm. Quá khứ bi kịch ấy vẫn âm thầm bén rễ, mài mòn, bòn rút sự sống của Diệp Khiêm từng chút từng chút một. Mỗi ngày qua đi chỉ có chìm trong thống khổ và tồi tệ hơn. 
“Tối nay, tôi ngủ cùng em được chứ?” Hứa Ngụy đem quyển sách trên tay đặt lên bàn, thấp giọng dè dặt hỏi. 
“Chú biết xin phép từ bao giờ thế?” Diệp Khiêm cười châm chọc. 
“Nếu tôi nói không cho thì chú có lăn xuống giường không?” 
Vành tai Hứa Ngụy ẩn ẩn đỏ lên, da mặt cũng bắt đầu thấy nóng. Gã ngượng ngùng ho khan một tiếng, chẳng biết học từ đâu mà làm ra vẻ mặt đáng thương trông thật trái ngược với thân hình vạm vỡ trên một mét tám ấy. Đùa sao, gã dù 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong/3462573/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.