Trên sân thượng lộng gió, Cao Gia Minh vẫn là một thân âu phục nhã nhặn ôn nhu, vẫn là ánh trăng sáng vằng vặc treo giữa nền trời cao xa xôi vời vợi, vẫn mang theo dáng vẻ hiên ngang, cô độc đứng lặng thinh trong bóng tối tĩnh mịch thê lương. Diệp Khiêm giương đôi mắt u sầu khắc khoải trông về nơi tấm lưng dày rộng vững chãi ấy, nhịp thở dần dần không kiểm soát được mà trở nên hỗn loạn gấp rút đến nghẹn ứ nặng nề. Cậu thả nhẹ bước chân, rồi dừng lại ở phía sau anh một đoạn, cố tình chừa ra khoảng cách nhất định giữa hai người. Thế giới của anh chính là loại vọng tưởng xa xỉ mà bản thân cậu chẳng có đủ tư cách để tiếp cận xen vào.
“Sao em biết anh ở đây?”
Tính cảnh giác của Cao Gia Minh rất nhạy, vậy nên ngay từ lúc cánh cửa thông lên sân thượng bị đẩy mở anh đã phát hiện ra sự tồn tại của Diệp Khiêm. Còn vì sao không cần quay đầu đã nhận ra cậu? Thì hẳn là do đã quen thuộc từ sâu trong tiềm thức linh hồn.
Diệp Khiêm trầm ngâm không đáp. Sau một tiếng thở dài đầy bất lực, mới nhẹ bẫng buông câu:
“Như hoa hướng dương luôn hướng về phía mặt trời. Tầm mắt của em chưa bao giờ rời khỏi hình bóng anh.”
Bàn tay với khớp xương tinh tế đang cầm chặt chai Tequila Ley 925 của Cao Gia Minh thoáng run lên nhè nhẹ. Nhịp tim cũng bất giác đập nhanh hơn bình thường. Có lẽ là do độ cồn quá cao làm cho anh chệnh choạng, cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong/3454465/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.