Trong bóng đêm tù mù tĩnh mịch, cửa phòng ngủ của Diệp Khiêm bị người bên ngoài khẽ khàng vặn mở. Hứa Ngụy hệt như một tên trộm, lén lút thả nhẹ bước chân, âm thầm ngồi xuống cạnh mép giường chăm chú nhìn cậu trai đang khép mi say giấc. Dưới những vệt sáng ngả vàng yếu ớt hắt vào từ ngọn đèn pha lê để bàn kiểu Âu cổ điển, khuôn mặt tinh xảo góc cạnh rõ ràng của Diệp Khiêm càng thêm phần quyến rũ câu hồn. 
Dường như có thứ gì đó đã quấy nhiễu giấc mộng dài mê man của cậu, chỉ thấy hàng lông mày đen nhánh gắt gao nhíu chặt, đôi môi mỏng tái nhợt liên tục phát ra những thanh âm nức nở cầu xin. 
"Đừng...! Làm ơn...đừng mà!" 
"Cứu...ba ơi! Cứu con...Làm ơn cứu con!" 
Trái tim Hứa Ngụy quặn thắt, đau đến mức tưởng chừng như bị ai đó dùng búa nện vào. Gã cẩn thận vươn tay, dịu dàng lau đi dòng lệ nóng đang lăn dài trên gò má xanh xao của người đối diện. 
"Đừng chạm vào tôi!" 
Diệp Khiêm thảng thốt ngồi bật dậy, gần như hoảng loạn mà co rụt người lùi về sau dùng hai tay ôm đầu run lên bần bật. 
"Cút!...Cút đi!" Cậu thống khổ kêu gào. Giọng nói vỡ vụn khàn đặc đầy bi ai như tiếng gầm gừ của một con thú nhỏ mình đầy thương tích. 
"Khiêm! Là tôi...tôi là Hứa Ngụy." 
Cơ thể trong trạng thái căng thẳng đề phòng thoáng khựng lại cứng đờ như khúc gỗ vô tri vô giác, Diệp Khiêm giương đôi mắt đỏ hoe hằn đầy tơ máu nhìn người đàn ông đang ngồi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong/3454460/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.