(Ngày hôm sau)
Ngày hôm sau, di hài của tướng quân được Ninh Tuyết và các vị tướng quân hộ tồng về Dương Đô, bá tánh toàn thành Tây Đô đều quỳ xuống hai bên đường khóc lóc kêu than đưa tiễn vị tướng quân đức cao vọng trọng chặn đường cuối:
- Tiễn đưa đại tướng quân…
Ninh Tuyết như người mất hồn ngồi trên lưng ngựa từng bước rời khỏi thành Tây Đô mà không quay đầu lại, rời khỏi nơi lạnh lẽo đầy đau thương này, Tiểu Hương cũng chẳng mặn nồng tha thiết gì với nơi này cũng chỉ cúi đầu đi cạnh quan tài của tướng quân.
Phải mất một ngày Ninh Tuyết và di hài của tướng quân mới về đến Dương Đô, bước đến cổng thành đoàn người đi vào, bá tánh Dương Đô những người ái mộ tướng quân đều không khỏi đau xót, quỳ lạy đoàn người đang hộ tống thi hài của tướng quân:
- Đại tướng quân về rồi, đại tướng quân…
Về đến Hạ phủ, phu nhân và tất cả hạ nhân đều đã chờ sẵn ở trước của, phu nhân hai mắt ửng đỏ, đứng không vững phải nhờ người cạnh bên An Thành dìu đỡ, hoá ra những ngày Ninh Tuyết không ở phủ, mọi chuyện đều do An Thành một tay trông coi, chờ mãi vẫn không thấy ai, phu nhân không ngừng hỏi An Thành:
- An Thành, tại sao tướng quân vẫn chưa về đến vậy, có khi nào trên đường họ gặp phải chuyện gì không?
An Thành liên tục trấn an nói:
- Không đâu, con nghe binh sĩ thông báo họ đã vào thành rồi, chẳng mấy chốc sẽ về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-xuyen-tam-kiep-mot-bi-ngan/3318625/chuong-104.html